Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [ Thập Niên 90]

Chương 25:chương 25

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Trong lòng Trần Châu có chút không thoải mái, cô ậm ừ hồi lâu, cuối cùng lúc Nguyên Đường sắp mất kiên nhẫn mới mở miệng.

“Tiểu Đường, cậu thật sự không định đi phương Nam sao?”

Phương Nam tốt biết bao, Vương Mỹ Yêu đã từng kể, phương Nam không có mùa đông, mọi người đều ăn mặc rất sang chảnh. Trần Châu không biết thế nào là sang chảnh, Vương Mỹ Yêu nói là giống như minh tinh điện ảnh, đội mũ rộng vành, đeo kính râm, tóc uốn xoăn, còn uống cà phê…

Trần Châu chưa từng uống cà phê, nhưng điều đó không ngăn cản cô chìm vào những tưởng tượng vô tận. Cà phê có vị gì nhỉ? Chắc là ngọt hơn cả sữa bột của em trai uống?

Cô không thể hiểu nổi tại sao Nguyên Đường lại bỏ một nơi tốt như phương Nam mà không đi, nhất quyết đòi đi học.

Mẹ cô nói đúng, đi học có gì tốt, chẳng phải cuối cùng cũng phải lấy chồng sao.

Nguyên Đường lười nói nhiều với Trần Châu. Kiếp trước, cô và Trần Châu cùng đi phương Nam, hai người cùng nhau trốn khỏi chỗ của Vương Mỹ Yêu, theo lý thì sau này hai người nên trở thành bạn bè thân thiết.

Nhưng Nguyên Đường rất khó có thiện cảm với con người Trần Châu.

Khi cô bị Vương Mỹ Yêu bịa đặt, Trần Châu về quê ăn Tết nghe rõ mồn một nhưng cũng không hề đứng ra thanh minh cho cô.

Khi cô ở phương Nam, thấy Trần Châu lần nào cũng gửi hết tiền về nhà, cô khuyên bạn nên giữ lại một ít để chi tiêu, Trần Châu ngoài miệng đồng ý, quay đầu lại đã bán đứng cô trong điện thoại, khiến mẹ của Trần Châu tìm đến Triệu Hoán Đệ gây sự, quan hệ hai nhà càng thêm tồi tệ.

Còn vô số chuyện nhỏ nhặt khác, Trần Châu lần nào cũng đứng yên tại chỗ chờ người khác giải quyết. Dần dà, giữa hai người không còn chút tình đồng hương nào nữa. Sau này, khi cô trở về nhà, Trần Châu đã bị mẹ gả đi, chưa kịp về nhà chồng đã phải theo họ đi xa.

Nguyên Đường trong lòng hiểu rõ, cô và Trần Châu hoàn toàn là hai loại người khác nhau, nên không cần tốn sức giao tiếp.

“Tớ không định đi phương Nam, nếu cậu định đi thì tranh thủ đi trong tháng này đi, vừa hay đến bên đó kịp đợt tuyển công nhân mùa thu.”

Mỗi năm có hai đợt tuyển công nhân lớn, một lần là sau Tết, một lần là trước khi vào thu.

Nguyên Đường nói xong liền đi, Trần Châu gọi cũng không kịp.

Trần Châu cắn răng, vừa hay cửa nhà họ Nguyên mở ra, Triệu Hoán Đệ bước ra, hai người chạm mặt nhau.

Trần Châu ma xui quỷ khiến mở miệng chào: “Bác gái ra ngoài ạ.”

Triệu Hoán Đệ “ừ” một tiếng. Bà ta ở bên ngoài vẫn cố tỏ ra biết điều, đặc biệt là đối với con gái của “kẻ thù không đội trời chung” là mẹ của Trần Châu, bà ta tự cho là mình phải tỏ ra là người lớn có thể diện.

“Cháu ở đây làm gì? Đến tìm con cả nhà bác chơi à?”

Mẹ của Trần Châu không biết từ đâu xông ra, xen vào nói: “ Đúng vậy ạ, tôi bảo nó đến tâm sự với con cả nhà chị. Bọn nó là chị em, tuổi tác cũng xêm xêm, có những lời dễ khuyên bảo nhau. Chị Triệu này, chị nói xem, con Nguyên Đường nhà chị thật không hiểu chuyện, cũng không nhìn xem nhà mình điều kiện thế nào mà cứ nhất quyết đòi đi học cái thứ vô dụng đó. Con nhà tôi tuy cũng không ra gì, nhưng ít ra còn biết nghe lời. Sắp tới nó đi phương Nam làm việc rồi …”

Triệu Hoán Đệ cứng người lại: “Con Châu nhà cô đi phương Nam làm việc à?”

Mẹ của Trần Châu che miệng cười ha hả: “ Đúng vậy đấy ạ. Chỉ là tôi sợ con bé ra ngoài một mình chịu khổ, nên định đính hôn cho nó trước rồi mới đi. Đến lúc đó con rể với nó cùng đi, hai đứa có bạn có bè.”

Sắc mặt Triệu Hoán Đệ lúc trắng lúc đen, cuối cùng biến thành xám xịt, nghe mẹ của Trần Châu ở đó khoe khoang.

“ Tôi nói chị Triệu này, cũng là do đầu óc chị không thông suốt. Con cả nhà chị bây giờ quậy phá như vậy, chính là lúc thích hợp để tìm cho nó một mối. Nó không hiểu được nỗi cực khổ của bố mẹ là vì nó chưa lập gia đình thôi. Chỉ cần lập gia đình, nó chắc chắn sẽ hiểu chị ngay. Với lại phương Nam loạn lạc, nó đi một mình, chị còn phải lo lắng, chẳng bằng tìm cho nó một nhà. Tuổi còn nhỏ thì chưa cần đăng ký kết hôn, đợi đến lúc sinh con rồi đăng ký cũng được …”

Triệu Hoán Đệ cúi đầu không nói gì, lòng bà ta nóng như lửa đốt.

Vốn dĩ bà ta đã từ bỏ ý định bắt Nguyên Đường đi làm, giống như chồng bà ta đã nói, con cái lớn rồi có chủ ý riêng, muốn nó hy sinh vì gia đình thì phải đối xử với nó như người lớn. Nếu nó không thích đi phương Nam thì ở lại huyện cũng được.

Triệu Hoán Đệ cảm thấy lời này thật vớ vẩn. Người lớn ư, với cái tính tình bướng bỉnh như lừa của Nguyên Đường, chỗ nào giống người lớn.

Vô số lần, bà ta nhìn Nguyên Đường từ bên ngoài trở về, đều muốn quất cho con bé này một trận, đánh cho nó phục, để nó không còn dám không theo ý mình nữa.

Con bé này thật nhẫn tâm, cả tháng nay, bất kể trong nhà có ầm ĩ thế nào, nó vẫn một lòng một dạ làm việc của mình, không quan tâm đến ai.

Đây còn là bộ dạng của một người chị cả sao?

Triệu Hoán Đệ nhẫn đến bây giờ, sắp không nhịn nổi nữa rồi.

Những lời của mẹ Trần Châu càng làm lòng bà ta xao động, bà ta cảm thấy mẹ Trần Châu có một câu nói rất đúng.

Đó là Nguyên Đường quậy phá như vậy là vì chưa lập gia đình, chưa lập gia đình nên không thể thấu hiểu được cảm giác của bà ta.

Nuôi con mới biết lòng cha mẹ, lúc chưa sinh con thì luôn bắt bẻ, sinh con rồi mới có thể hiểu được sự hy sinh và nỗi khổ tâm của bà ta.

Triệu Hoán Đệ trong lòng sốt ruột, nhẫn đến tối, cuối cùng không nhịn được đã đem những lời trong lòng nói cho Nguyên Đức Phát.

Nguyên Đức Phát kinh ngạc há hốc miệng, hỏi bà ta: “Ai xui bà thế?”

Triệu Hoán Đệ vò vò mấy sợi len trên chăn: “Không có ai, tôi chỉ cảm thấy con bé này không biết thông cảm cho người khác, chẳng bằng để nó kết hôn sớm một chút.”

Nguyên Đức Phát sa sầm mặt: “Bà không nói tôi cũng biết, chắc chắn là bà đã nghe lời nói bậy bạ của con Vương Phán Nhi nhà bên cạnh rồi!”

Triệu Hoán Đệ ngơ ngác: “Nghe nó nói thì đã sao? Nó nói cũng không sai. Con Châu nhà nó cũng định gả đi trước rồi mới đi phương Nam, đã nói xong cả rồi, không chỉ lấy được tiền thách cưới mà còn có thể hàng tháng gửi tiền về nhà.”

Nguyên Đức Phát đập một cái tát xuống bàn: “Con Vương Phán Nhi nó bán con gái, bà cũng đi theo bán con gái à?”

Nguyên Lương tối nay đòi ngủ với Triệu Hoán Đệ. Tiếng tát của Nguyên Đức Phát rất lớn, Triệu Hoán Đệ nghe thấy tiếng gầm của chồng, nước mắt lập tức rơi xuống. Bà ta sợ làm con trai tỉnh giấc, còn không quên vội vàng che tai Nguyên Lương lại.

“ Tôi làm sao? Sao tôi lại bán con gái?”

Bà ta uất ức, nếu gả chồng là bán con gái, thì chẳng lẽ cha mẹ thiên hạ ai cũng có tội?

Nguyên Đức Phát lạnh mặt: “Nhà họ Trần hành hạ con gái, thanh danh tồi tệ thế nào bà không biết à? Mấy làng xung quanh ai mà không biết con Vương Phán Nhi vì sinh con trai mà đặt tên cho con gái là Heo, Chó, Dê? Bà nghe lời nó, thật không sợ tổ tiên chọc vào sau lưng ông à?”

Nhắc đến tổ tiên, Triệu Hoán Đệ cũng không dám cãi lại, uất ức nói: “ Tôi chỉ nói trước với ông thôi, ông nói không được thì thôi.”

Trong lòng bà ta vẫn cảm thấy gả chồng là đúng, nhưng Nguyên Đức Phát là người chủ gia đình, ông nói không được, tức là thật sự không được.

Nhưng Triệu Hoán Đệ vẫn uất ức, thút tha thút thít khóc hồi lâu.

Nguyên Đức Phát quay người đi, không cho bà ta một sắc mặt tốt.

“Bà nó à, những lời này bà nuốt lại vào bụng cho tôi. Bà nhớ kỹ, những lời này bà mà dám nói ra, con cả nó dám thật sự không nhận người mẹ này đâu! Bà đừng nghĩ tôi nói hươu nói vượn, bà mà muốn thằng Đống có học, thì thành thật một chút, đừng có gây ra những chuyện vớ vẩn này. Tôi, Nguyên Đức Phát, không phải là súc sinh, cũng không bán con gái.”

Hai người quay lưng vào nhau ngủ.

Lại không hề hay biết đứa con trai ở giữa đã lặng lẽ mở mắt.

Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [ Thập Niên 90]

Chương 25:chương 25