Nguyên Đường hơi khó hiểu: "Ồ, cậu ấy ở đó làm gì?"
Hồ Yến gãi đầu: "Hình như là đi mua quần áo… Phía sau có một người đàn ông đi cùng, vóc dáng thấp lắm. Cậu ấy còn hỏi tớ cậu có đi nhập học không, tớ không nói cho cậu ấy biết."
Nguyên Đường nhíu mày. Vì kiếp này cả cô và Trần Châu đều không đi cùng Vương Mỹ Yêu, nên dường như Trần Châu cũng đã bước sang một con đường khác so với kiếp trước. Chỉ khác là, hai người họ đi theo hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau.
Gạt bỏ những chuyện không liên quan sang một bên, Nguyên Đường hỏi Hồ Yến: "Anh cả của cậu dạo này có nhận được việc gì không?"
Hồ Yến đáp: "Anh cả tớ thì cậu còn lạ gì? Có việc thì làm, không có thì nghỉ. Gần đây hình như anh ấy có nhận vài việc lặt vặt… Tiểu Đường, chẳng lẽ cậu vẫn còn…"
Nguyên Đường cười: "Nếu trúng vào ngày nghỉ, tớ vẫn có thể làm được một ngày."
Hồ Yến không thể tin nổi: "Không phải cậu vừa nói quán của cậu buôn bán cũng được sao?"
"Thì tớ cũng đâu có chê tiền nhiều."
Hồ Yến lắc đầu: "Cậu đúng là điên rồi, kiếm tiền thì biết bao nhiêu cho đủ, phải học cách hưởng thụ chứ."
Nguyên Đường im lặng. Hưởng thụ ư? Không phải cô không biết hưởng thụ, chỉ là cảm giác nghèo đói quá đáng sợ, khiến cô không dám lơ là một giây phút nào.
Kiếp trước, sau khi trốn khỏi Vương Mỹ Yêu đến miền Nam, trong người cô chỉ có vỏn vẹn năm đồng. Ở nơi đất khách quê người, may mắn lớn nhất của cô là miền Nam không lạnh. Cô không dám đến ga tàu vì thời đó nhà ga rất lộn xộn, thường xuyên có người bị bắt cóc, phần lớn là trẻ em và các cô gái trẻ. Cũng không dám ở trọ những nhà nghỉ nhỏ vì sợ gặp phải nhà nghỉ trá hình. Tìm mãi, cuối cùng cô và Trần Châu chỉ có thể thay phiên nhau ngủ tạm ở một góc công viên gần đường lớn.
Mười mấy năm sau đó ở miền Nam, Nguyên Đường đã nếm trải đủ cay đắng của cảnh không tiền. Gia đình luôn túng thiếu, tiền lương tháng nào gửi về cũng không đủ, thỉnh thoảng gửi muộn là Triệu Hoán Đệ lại gọi điện đến hỏi.
Nghĩ đến Triệu Hoán Đệ, tâm trạng vừa khá lên một chút của Nguyên Đường lại chùng xuống. Cô hít một hơi thật sâu, không muốn để mình chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực.
"Đi, chúng ta đi ăn sương sáo."
Một bát mì và một cái bánh nướng, đối với một cô gái đang tuổi lớn như cô, quả thực chưa đủ no. Nửa tháng nay cô đã quá vất vả, bữa sáng luôn ăn qua loa một miếng khoai tây nghiền, bữa trưa thì ăn tạm ở nhà ăn, món mặn duy nhất là một quả trứng gà mỗi ngày. Nguyên Đường tuy tiết kiệm nhưng không có ý định hà tiện trong ăn uống. Sức khỏe là vốn quý nhất.
Ở Bạch Huyện chỉ có duy nhất một hàng bán sương sáo. Bà chủ thái sương sáo thành từng miếng rồi cho vào chảo chiên cùng với tỏi tây và gia vị. Một bát nóng hổi chỉ có giá 5 hào. Những mẩu sương sáo vụn cháy vàng dưới đáy chảo, quyện với những miếng sương sáo lớn và mùi thơm của tỏi tây, quả là một sự kết hợp tuyệt vời.
Cuối cùng, Nguyên Đường và Hồ Yến cũng được một bữa no nê. Nguyên Đường không về ký túc xá mà ở lại nhà máy dệt ngủ nhờ một đêm cùng Hồ Yến. Hai cô gái trùm chăn trò chuyện rôm rả đến khuya, sáng hôm sau dậy sớm đi ăn ở nhà ăn tập thể.
Trong khi Nguyên Đường đang tận hưởng ngày cuối tuần nhàn rỗi hiếm hoi, Nguyên Đống cũng đã về đến nhà. Vừa đến cổng, hắn đã thấy Trần Châu nhà bên đang thập thò ngó nghiêng. Thấy bị phát hiện, Trần Châu đỏ mặt bước ra, giọng lí nhí như muỗi kêu:
"Nguyên Đống, chị cậu đi nhập học rồi à?"
Nguyên Đống đang có tâm sự, bực bội đáp: "Ừ."
Trong lòng Trần Châu chợt dấy lên một cảm giác hụt hẫng: "Vậy à …"
Cô bé dè dặt liếc nhìn Nguyên Đống: "Chị cậu … thật sự không về nữa sao?"
Nguyên Đống không có ấn tượng sâu sắc về Trần Châu, chỉ nhớ mang máng kiếp trước Trần Châu đã cùng chị cả vào Nam. Lúc này hắn không có tâm trạng để suy nghĩ xem tại sao Trần Châu lại cứ hỏi mãi về chị mình, nên hỏi thẳng: "Cậu tìm chị tớ có việc gì à?"
Trần Châu vội vàng xua tay: "Không, không có gì…"
Cô cũng không biết nói sao cho phải. Có lẽ trong thâm tâm cô vẫn muốn khuyên Nguyên Đường vào Nam làm công. Nếu Nguyên Đường cũng đi, có lẽ cô sẽ không phải đính hôn với người kia. Mẹ cô thấy Nguyên Đường chấp nhận sự sắp đặt của gia đình, chắc sẽ không sợ cô bỏ trốn giống Nguyên Đường nữa, và sẽ không ép cô phải kết hôn trước khi đi làm công…
Trần Châu cảm thấy trống rỗng. Từ sau vụ ầm ĩ của Nguyên Đường, mẹ cô vừa hả hê xem kịch vui nhà họ Nguyên, vừa lo sợ con gái mình cũng sẽ bỏ trốn. Gần đây, vì sợ cô hủy hôn, bà còn kiểm soát cả việc đi lại của cô.
Trần Châu không muốn kết hôn. Cô gái nào mà không có những mơ mộng về chuyện chung thân đại sự của mình? Người trong mộng của cô có thể không có một dung mạo cụ thể, nhưng Trần Châu tưởng tượng rằng, người đó nhất định phải có tính tình ôn hòa, không vũ phu như cha cô. Hoặc là một người có học thức, cử chỉ nho nhã…
Mặt Trần Châu ửng hồng, nhìn Nguyên Đống đã không thèm để ý đến mình mà đẩy cửa vào nhà.
Vừa bước vào nhà, Nguyên Đống đã cảm thấy không khí có gì đó không ổn. Rõ ràng mới là chiều thứ sáu, chưa đến giờ tan học cấp hai, mà Nguyên Liễu và Nguyên Cần đã có mặt ở nhà. Hai đứa ngồi quay lưng vào nhau, không ai nói với ai câu nào.
Nghe tiếng cửa mở, Triệu Hoán Đệ từ trong bếp ló đầu ra: "Đống Tử về rồi đấy à? Có đói không? Trên bếp có cà tím xào đấy. Con Hai! Con Ba! Mau ra đây phụ giúp!"
Nguyên Đống đặt cặp sách xuống, xoa xoa thái dương, hỏi: "Nguyên Liễu và Nguyên Cần sao không đi học? Giờ này đã tan học đâu?"
Triệu Hoán Đệ im lặng một lúc rồi buông lời cay nghiệt: "Kệ xác chúng nó! Hai đứa này chẳng đứa nào nên thân!"
Nguyên Đống trong lòng bực bội. Cuối cùng hắn cũng phần nào hiểu được tại sao kiếp trước chị cả từng nói rằng sống chung với mẹ rất khó. Đúng là rất khó. Triệu Hoán Đệ luôn có thói quen trút hết những cảm xúc tiêu cực của mình ra trước. Hỏi bà một chuyện, không bao giờ có được câu trả lời thẳng. Bà cứ phải trút hết cơn tức giận ra trước, rồi để người khác tự mò mẫm kết quả từ những lời nói rời rạc của bà.
Nói rồi, Triệu Hoán Đệ bắt đầu lẩm bẩm. Đối với đứa con trai cả mà bà coi trọng nhất, Triệu Hoán Đệ như tìm được chỗ để trút bầu tâm sự.
"Con xem hai đứa nó có vô dụng không cơ chứ, nhà đã khó khăn như vậy mà vẫn cho chúng nó đi học. Kết quả thì sao, đứa nào cũng không lo học hành, bị thầy cô mắng hai câu là chạy về nhà, khăng khăng nói không có tiền học phí thì không đi học được. Vớ vẩn! Ai mà không biết ai! Mẹ không tin trường học lại có thể thu học phí một lần cho đủ được!"
"Với lại, nhà mình có phải không đóng đâu, chỉ là đóng muộn một chút thôi. Thầy cô giáo làm gì có chuyện vô lý đuổi học sinh ra khỏi lớp? Theo mẹ thấy, chính là hai đứa này ở trường không làm chuyện gì tốt, bị thầy cô bắt được thóp nên người ta mới đuổi về! Về nhà thì khóc lóc om sòm, làm như cả làng cả nước đều nghe thấy, cứ khăng khăng nói mẹ không đóng tiền thì chúng nó không đi học."
" Đúng là một lũ báo hại! Người ta nói đẻ con gái vô dụng, mẹ thấy chẳng sai chút nào!"
...
Triệu Hoán Đệ lẩm bẩm một hồi lâu, ý chính vẫn là, trường học chắc chắn không sai, thầy cô giáo cũng không sai. Chỉ có Nguyên Cần và Nguyên Liễu sai! Chắc chắn là hai đứa này ở trường phạm lỗi nên mới bị đuổi về. Hai đứa nó thông đồng lừa bà, cứ đổ tại chuyện học phí.
Nguyên Đống siết chặt tay. Hắn nhìn người mẹ đang nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, trong lòng dâng lên một nỗi bất lực. Đôi khi hắn không hiểu, mẹ hắn rốt cuộc là thật sự nghĩ như vậy, hay chỉ là đang cố trốn tránh vấn đề chính.
Hắn vẫn còn nhớ đôi chút về thời cấp hai. Vì có nhiều học sinh khó khăn nên mỗi kỳ học không phải ai cũng có thể đóng đủ học phí ngay từ đầu. Nhưng rất ít học sinh kéo dài đến hai tuần. Thầy cô bị nhà trường thúc giục thu học phí, người nào tính tình nóng nảy sẽ nói thẳng, bảo học sinh mau về nhà xoay tiền, không xoay đủ thì đừng đến trường. Người nào tính tình ôn hòa hơn thì sẽ cho về nhà mà không nói rõ lý do, nhưng ai cũng ngầm hiểu là vì chuyện học phí.
Nguyên Đống đến giờ vẫn còn nhớ như in kiếp trước hồi hắn học lớp 6, học phí mãi không xoay đủ. Bố mẹ hỏi vay mấy người họ hàng cũng không được, cuối cùng vẫn là chị cả phải nhờ Hồ Yến cho vay hai đồng, học phí của hai chị em mới đóng đủ.
Tuy chỉ có một tuần, nhưng một tuần đó đối với hắn dài như cả thế kỷ. Đi đâu cũng cảm thấy có những ánh mắt dõi theo sau lưng, như thể ai cũng đang chỉ trỏ sau lưng hắn, nói "Xem kìa, thằng đó là thằng không đóng học phí đấy". Ánh mắt của thầy cô và bạn bè khiến hắn gần như muốn chui xuống đất.
Vì vậy, Nguyên Đống rất có thể hiểu được tại sao Nguyên Liễu và Nguyên Cần lại ru rú trong nhà không đến trường. Không phải không muốn đi, mà là thực sự không đi được.
Triệu Hoán Đệ nói một hồi, thấy Nguyên Đống có vẻ mệt mỏi, cũng biết ý mà im lặng, chuyển sang ân cần mời cơm. Một bát cơm trắng đầy ụ, bên trên là cà tím xào, rắc thêm tỏi sống băm nhuyễn và một chút dầu mè sang chảnh.
Nguyên Đống đã là người mấy chục tuổi, thực sự không thể làm ra chuyện ăn một mình trước mặt mẹ và các em.
"Tiểu Liễu, Tiểu Cần, hai đứa cũng ra ăn đi. Mẹ, mẹ cũng ăn đi ạ."
Triệu Hoán Đệ vẻ mặt hiền từ: "Mẹ không ăn đâu, các em con buổi trưa cũng ăn rồi, con cứ ăn đi."
Con trai cả đúng là biết thương mẹ, không như hai đứa con gái vô tích sự kia.
Nguyên Liễu thầm bĩu môi. Buổi trưa mẹ làm cà tím đâu có cho tỏi và dầu mè, chỉ là cà tím luộc chấm nước tương, có gì mà ngon. Nói đi nói lại, mẹ vẫn là thiên vị, trong mắt trong lòng chỉ có anh trai.