Lúc nãy ra ngoài, cô thấy anh cả vui vẻ, bao nhiêu năm nay mới thấy anh mình mất bình tĩnh như vậy, trông cứ như một cậu trai trẻ.
Hồ Yến bỗng nhiên nghĩ thông suốt, lời mẹ nói có chỗ không đúng, nhưng cũng có chỗ đúng. Chỉ cần Phạm Quyên đối tốt với anh trai, cô cũng không bận tâm đến những mưu mẹo nhỏ nhặt của chị ta.
Đương nhiên, Phạm Quyên cũng tốt nhất đừng can thiệp vào chuyện của cô!
Đôi bên bình an vô sự là tốt nhất.
Đám cưới của Hồ Thanh được tổ chức trong thôn. Bà Hồ mặc một chiếc áo ngắn màu đỏ đất đã ngả màu, cổ áo có khuy vải, tuy không phải đồ mới nhưng cũng rất trang trọng. Bà ngồi ở bàn chính, bên cạnh là mấy người họ hàng thân thiết đang vây quanh nịnh nọt.
Nguyên Đường nhìn một vòng, đám cưới lần này của Hồ Thanh cũng tốn kém không ít, chỉ riêng tiệc rượu đã mở đến 40 bàn. Bàn ghế đều mượn từ nhà người khác, cao thấp không đều, đũa bát cũng được Hồ Minh tìm người mượn từ trước, khắp nơi là những chiếc ghế xiêu vẹo cùng với bát đĩa đủ màu sắc, hình dạng.
Người trong thôn đến mừng, bỏ phong bì năm hào một đồng là có thể vào ăn một bữa.
Bà Hồ cười đến nếp nhăn hằn sâu trên mặt. Có người ngưỡng mộ nói với bà: “Chị Hồ à, cuối cùng chị cũng đã đến ngày hưởng phúc rồi.”
Bà Hồ trong lòng vui sướng, không phải là “hưởng phúc” thì là gì?
Bao năm làm dâu, cuối cùng cũng thành mẹ chồng, bà cũng đã có ngày nhìn thấy con trai cả cưới vợ.
Có người khéo miệng, toàn nói những lời tốt lành: “Chỉ chờ cô dâu mới về nhà, sang năm là có thể ăn mừng đầy tháng cháu rồi!”
“Chắc chắn rồi, chị Hồ là người có phúc, sau này chờ thằng Minh nhà chị cũng cưới vợ, con Yến lại tìm được gia đình tốt, cả đời này xem như viên mãn.”
“Anh Hồ mất sớm, chị Hồ có công lớn, xem mấy đứa nhỏ được chị nuôi nấng tốt chưa kìa.”
…
Cô dâu mới được đón về, Phạm Quyên mặc một bộ quần áo mới màu đỏ, đầu đội khăn voan đỏ. Một đám thanh niên độc thân trong thôn đi theo đón dâu, Hồ Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng, ai nấy đều ăn mặc bảnh bao, xe đạp được lau chùi sạch sẽ, xếp thành một hàng trông rất oai phong. Cả đoàn đạp xe đến đầu thôn, phát một vòng thuốc lá, kẹo hạt dưa rồi vui vẻ ôm Phạm Quyên lên yên sau xe. Hồ Thanh rạng rỡ chở vợ về Tiểu Hà thôn.
Anh có thể cảm nhận được bàn tay Phạm Quyên đang nắm chặt vạt áo mình, lòng anh ngập tràn ngọt ngào.
Về đến thôn, lại là một loạt các nghi lễ theo phong tục.
Cuối cùng, khăn voan của Phạm Quyên được vén lên, hai người mặt đỏ bừng cúi đầu chào bà Hồ.
Bà Hồ xúc động lau nước mắt, cảm thấy cả đời này cuối cùng cũng đã viên mãn.
Bà không phụ lòng người chồng quá cố, càng không phụ lòng tổ tiên nhà họ Hồ.
Phạm Quyên trong trẻo gọi một tiếng “Mẹ”, bà “Ừ” một tiếng. Hôn lễ cuối cùng cũng thành, tiệc rượu bắt đầu.
Bà Hồ tươi cười rạng rỡ, luôn miệng mời mọi người dùng bữa, đón nhận tất cả lời chúc phúc.
Hồ Thanh đã mời một đầu bếp mở tiệm ăn trong thành phố về nấu cỗ. Tuy không có bảy đĩa tám bát cầu kỳ, nhưng cũng có mấy món thịt đầy đặn, mỗi bàn một đĩa kẹo hạt dưa và một túi lá vừng.
Nhưng ai tinh ý sẽ thấy được, cỗ cưới nhà họ Hồ rất hậu hĩnh, toàn là thịt ngon, nấu nướng cũng cẩn thận. Trong chốc lát, mọi người đã thi nhau gắp, ai nấy đều ăn đến miệng bóng nhẫy.
Nguyên Đường ghi tên vào sổ mừng, ăn qua loa vài miếng rồi dặn dò Hồ Yến vài câu rồi đi.
Cô luôn không có kiên nhẫn với những dịp như thế này.
Đời trước, Nguyên Đống và mấy đứa em kết hôn, cô đều không tham dự. Ban đầu là vì tiếng tăm không tốt, sau này dần dần mọi người đều ngầm hiểu rằng người chị cả này không cần phải có mặt.
Người trong thôn đồn thổi về cô, ngay cả mẹ cô cũng không bênh vực, tự nhiên không có mấy dịp chào đón cô.
Cô đã chứng kiến bao nhiêu người trong thôn kết hôn, rồi lại bao nhiêu người sau hôn nhân sống trong cảnh cơm không lành canh không ngọt. Chỉ cần nhắm mắt lại, cô cũng có thể đoán ra cuộc sống sau này của Hồ Thanh và Phạm Quyên. Vì vậy, hôn lễ hay không hôn lễ, cô chưa bao giờ cảm thấy dịp này có gì đáng vui mừng.
Nguyên Đường về nhà, lại đếm lại số tiền tiết kiệm của mình. Trước đó có 1880 đồng, cô đưa cho Triệu Hoán Đệ 300 đồng, mua quần áo, xe đạp hết 300 đồng, cộng với số tiền bán hàng rong kiếm được trong thời gian này, cuối cùng còn lại hơn 1300 đồng.
Nguyên Đường cầm hơn 1300 đồng, suy nghĩ xem nên kinh doanh gì.
Gửi tiết kiệm là không ổn, gần đây tiền tiêu quá nhanh, gần Tết giá cả lại tăng cao, khiến cô nhận ra số tiền ít ỏi trong tay mình, gửi ngân hàng lãi suất không đuổi kịp lạm phát. Giá cả tăng vọt càng làm cho số tiền vốn dự định có thể tạm đủ sống qua thời cấp ba, giờ đây trở nên bấp bênh.
Hiện tại ngoài việc bán khoai tây nghiền và trứng luộc trà vào giữa kỳ học, những việc khác đều chưa biết ra sao. Việc Hồ Thanh kết hôn mang đến một loạt thay đổi, nhờ Hồ Thanh mang hàng về tuy vẫn được, nhưng xem ra không thể lâu dài.
Nguyên Đường suy đi tính lại, cuối cùng hạ quyết tâm.
Cô chuẩn bị tự mình đi một chuyến lên tỉnh.
Dù sao cũng đã đến nghỉ đông, trường học không có việc gì, cô hoàn toàn có thể dành thời gian đi một chuyến lên tỉnh. Thứ nhất là xem có hàng gì mới lạ không, thứ hai là tìm kiếm cơ hội kinh doanh, thứ ba là cô cũng muốn xem nhà cửa trên tỉnh, bây giờ chưa mua được thì thôi, nhưng ít nhất cũng phải biết giá cả.
1300 đồng không đủ để cô sống vui vẻ qua thời cấp ba, nhưng làm vốn khởi nghiệp thì vẫn được. Cô có thể dùng tiền để sinh ra tiền, sớm muộn gì cũng có ngày mua được nhà, chuyển được hộ khẩu.
Nguyên Đường đã quyết định xong, nhưng trước mắt lại có một vấn đề nan giải.
Cô không có sổ hộ khẩu.
Không có sổ hộ khẩu, cô không thể đi tàu hỏa, dù có thể đi xe khách rồi chuyển xe, nhưng đến tỉnh thành cũng cần đăng ký hộ khẩu mới được ở trọ. Cũng có những nhà trọ chui không cần hộ khẩu, nhưng cô nào dám ở?
Suy đi tính lại, Nguyên Đường cảm thấy việc cấp bách là phải có được sổ hộ khẩu, dù chỉ là một trang của cô thôi, ít nhất cũng có thể ra ngoài, đi xe được.
Nhưng cô thực sự không muốn về nhà đối mặt với Triệu Hoán Đệ, chỉ nghĩ đến thôi, cô cũng đã biết Triệu Hoán Đệ sẽ có bộ mặt như thế nào.
“Ối à, không phải mày giỏi lắm sao? Sao còn về đây xin tao sổ hộ khẩu?”
Chỉ nghĩ đến thôi, Nguyên Đường đã cảm thấy như mình quay lại thời còn ở nhà họ Nguyên, lồng n.g.ự.c chứa đầy uất hận sắp nổ tung.
May mà thời này sổ hộ khẩu đều là viết tay, Nguyên Đường tìm đến người quen rộng nhất là Hồ Minh, nhờ anh làm giúp một bản giả.
Không cần quá thật, dù sao thời này cũng chưa có mạng internet, ai mà biết được thật giả ra sao?
Hồ Minh cũng nể phục sự liều lĩnh của cô, nhưng nghĩ đến lần trước cô cho một trăm đồng tiền bán hàng, anh vẫn làm giúp.
Nguyên Đường nhận được sổ hộ khẩu, ngạc nhiên phát hiện Hồ Minh còn sửa cho cô lớn thêm ba tuổi, thành mười chín.
Cô vỗ đầu, đúng là như vậy, tuổi lớn một chút ra ngoài mới dễ đi lại, mười lăm tuổi, ai cũng sẽ thấy cô có vấn đề.
Đưa cho Hồ Minh mười đồng tiền công, Nguyên Đường mang sổ hộ khẩu đi mua vé, lòng thót tim nhìn người bán vé nhìn chằm chằm vào sổ hộ khẩu của mình, may mà cuối cùng vẫn bán vé cho cô.
“Trông cháu nhỏ thế, thật sự đã mười chín tuổi chưa?”
Người bán vé thuận miệng hỏi, Nguyên Đường vội đáp: “Thực ra là mười tám, nhà cháu khai lớn một tuổi ạ.”
Nếu cô cứ khăng khăng không nhận, trông lại có vẻ giấu đầu hở đuôi, thà cứ thừa nhận là khai lớn tuổi còn hơn.
“Thảo nào. Đây, cầm lấy vé.”
Nguyên Đường cầm được vé, cuối cùng cũng yên tâm. Xem ra sổ hộ khẩu giả này thật sự có tác dụng, ít nhất đi xe, ở trọ chắc cũng qua mặt được.
Nguyên Đường thu dọn hành lý, chuẩn bị lương khô và nước uống, quần áo cố ý xé hai chỗ rồi vá lại. Chuẩn bị hai ngày như vậy, dặn dò Hồ Yến giúp trông nhà, cô liền mang hành lý lên xe đi tỉnh.
Ngồi trên xe, nghe giọng nói quê hương của những người xung quanh, Nguyên Đường hiếm khi cảm thấy có chút hào hùng.
Tỉnh thành, ta đến đây!