Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [ Thập Niên 90]

Chương 71:chương 71

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Xe khách đi tỉnh hai ngày mới có một chuyến. Nguyên Đường ngồi trên xe, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ vụt lùi lại phía sau. Chiếc xe chậm rãi lăn bánh trên con đường gập ghềnh, rời khỏi thị trấn nhỏ được bao bọc bởi núi non.

Ra khỏi huyện, xung quanh là những cánh đồng rộng lớn, nối tiếp nhau mênh m.ô.n.g vô tận, trải dài như chạm đến tận chân trời.

Xe chật ních người, ngay cả lối đi cũng kê thêm mấy chiếc ghế đẩu. Nguyên Đường nhỏ con, ngồi ở hàng ghế đầu, ôm một chiếc túi xách bằng vải, bên trong có mấy cái bánh nướng, hai quả trứng vịt muối và vài món đồ lặt vặt không đáng tiền. Mái tóc cố tình không gội trông hơi bết, kết hợp với bộ quần áo cũ kỹ, giúp cô dễ dàng hòa lẫn vào xung quanh.

Nguyên Đường hết sức cẩn thận. Thời này mọi người phần lớn đều chất phác, nhưng cô đã ra ngoài xã hội lâu, những chuyện xấu xa không chỉ nghe mà còn tận mắt chứng kiến vài lần.

Đời trước, có lần cô về quê ăn Tết, trên chuyến tàu sau Tết có một bà lão dắt theo cháu trai, trông rất hiền lành, vừa lên xe đã bắt chuyện với mọi người. Xung quanh không ai nhận ra bà ta có vấn đề gì, mãi đến khi bà ta xuống ở một bến nào đó, mấy người vừa nói chuyện với bà ta mới tá hỏa la lên vì bị mất tiền.

Không ai thấy bà lão đó lấy tiền như thế nào, nhân viên an ninh đến xem chỉ nói đây là dân chuyên nghiệp. Bà lão ấy chỉ là người đánh lạc hướng, còn đứa bé kia mới là kẻ trộm được huấn luyện bài bản.

Một nhân viên phục vụ tàu nhiều kinh nghiệm bực tức mắng, nói rằng bọn họ đều là một lũ vô lại, thường đi thành từng nhóm, hết lừa bán phụ nữ trẻ em, lừa gả để chiếm đoạt tài sản, đến lừa đảo cờ bạc, giở đủ mọi mánh khóe. Đứa bé kia trông mới năm sáu tuổi, có lẽ đã bị bọn buôn người bắt cóc, giữ lại để làm những việc bẩn thỉu, nếu bị phát hiện thì chúng sẽ bỏ đứa bé lại rồi tẩu thoát.

Kể từ đó, Nguyên Đường đã hình thành thói quen ra ngoài có thể không nói thì sẽ không nói, và luôn đề phòng tất cả mọi người.

Dù đã chuẩn bị như vậy, nhưng vẻ ngoài của Nguyên Đường vẫn khiến một số người chú ý. Cũng phải thôi, ở tuổi này, một cô gái trẻ đi một mình vẫn còn hiếm.

May thay, có người đã thu hút sự chú ý đi nơi khác. Một bà lão ngồi ở lối đi đang lớn tiếng trò chuyện, khoe rằng con trai bà làm việc ở tỉnh, con dâu đã có thai, lần này bà lên để chăm con dâu ở cữ. Giọng bà sang sảng, như thể muốn cả xe đều nghe thấy. Chưa đầy hai tiếng, cả xe đều biết con trai bà là giáo viên trường nào, con dâu làm ở cơ quan nào, ngay cả việc bà mang theo ba con gà và một giỏ trứng gà cho con dâu cũng không ai không biết.

Bà lão đang nói chuyện say sưa thì xe xóc nảy mấy cái, bà ôm n.g.ự.c kêu khó chịu.

Người bán vé tỏ ra quen thuộc, bảo bà đổi chỗ với ai đó ngồi gần cửa sổ.

“Đừng nôn trong xe nhé, khó chịu thì nôn ra ngoài cửa sổ.”

Nguyên Đường cũng hơi say xe, cố gắng ghé sát mũi vào khe cửa sổ. Bà lão nhìn một vòng, thấy chỉ có Nguyên Đường là cô gái trẻ, trông hiền lành dễ bắt chuyện.

Bà ta tươi cười đến thương lượng với Nguyên Đường, nhưng Nguyên Đường lắc đầu, cô cũng đang say xe.

Bà lão bĩu môi: “Tuổi còn trẻ, khó chịu thì làm sao bằng chúng tôi được? Hồi trẻ, tôi sinh con xong còn phải xuống đồng làm việc. Bọn trẻ các cô bây giờ là ít vận động nên mới yếu ớt như vậy.”

Nguyên Đường nhắm mắt lại nghỉ ngơi, những lời lẽ ra vẻ đạo đức này với cô chẳng hề hấn gì, mặc cho bà lão lẩm bẩm đủ kiểu, cô vẫn không nói một lời.

Bà lão nhịn một lúc, đến khi xe đi qua một đoạn đường xóc, cuối cùng không chịu nổi nữa, bà há miệng nôn khan rồi sắp sửa nôn ra thật.

Người bán vé vội vàng đứng dậy, kéo bà từ lối đi vào chỗ ngồi của mình, bảo bà nôn ra ngoài cửa sổ.

Nguyên Đường nghe có người khẽ phàn nàn, người bán vé cũng tỏ vẻ không vui.

Cô mỉm cười không nói gì. Rõ ràng người bán vé chỉ muốn tránh việc, chị ta chiếm chỗ gần cửa sổ ngay cửa xe, tại sao bà lão say xe mà chị ta không đổi? Chẳng phải là muốn câu giờ, biết đâu có người hào phóng nào đó sẽ đổi chỗ cho. Những người xung quanh cũng vậy, đều chờ cô và bà lão cãi nhau để hùa vào cổ vũ cho bà ta.

Nguyên Đường nhắm mắt lại, cố nén cơn buồn nôn cuộn lên trong dạ dày, thầm tính xem còn bao lâu nữa mới đến tỉnh.

Từ Bạch huyện đến thành phố mất hơn hai giờ, đi xe khách đến tỉnh phải mất khoảng sáu tiếng. Đi tàu hỏa có lẽ nhanh hơn một chút, nhưng cũng phải năm, sáu tiếng mới tới nơi.

Giữa đường, xe dừng lại một lần, vài người xuống xe hít thở không khí trong lành và ăn chút gì đó. Nhưng ít ai có cảm giác muốn ăn, trời lạnh, trong xe lại kín gió, đa số đều có phản ứng say xe.

Nguyên Đường không xuống, cô lấy ly nước uống hai ngụm nước lạnh, định bụng đến tỉnh ổn định chỗ ở rồi tính sau.

Chiếc xe khách lắc lư, cuối cùng cũng vào đến nội thành.

Nguyên Đường tỉnh táo hẳn lên. Đời trước, mãi nhiều năm sau cô mới lần đầu tiên đến tỉnh, khi đó tỉnh thành đã san sát nhà cao tầng, nào có giống như bây giờ.

Nhà cửa trong thành phố cao thấp không đều, có nhiều dãy nhà ngang san sát, cũng có vài tòa nhà chung cư năm sáu tầng còn rất mới, vừa nhìn là biết nhà tập thể của cơ quan nhà nước. Đường sá phần lớn vẫn là đường đất nhưng rộng hơn ở huyện nhiều, ô tô con qua lại tấp nập.

Càng vào trung tâm thành phố, nhà cửa càng dày đặc. Khi đến gần nhà ga, người đông như kiến, xe đạp để ngổn ngang khắp nơi. Xe khách nhích từng chút một, người bán vé thò đầu ra hét lớn bảo mọi người tránh đường.

“Cho chúng tôi đi trước đã!”

Cuối cùng xe cũng vào bến, mọi người xuống xe đều thở phào nhẹ nhõm.

Cũng phải thôi, thời nay người ta ngại đi xa, giao thông không tiện, ra khỏi nhà một chuyến thật sự rất vất vả.

Nguyên Đường xách chiếc túi nhỏ của mình, nhanh chân đi ra khỏi nhà ga. Dù có ai bên cạnh mời gọi “nhà trọ có nước nóng, TV” hay “ có đi xe ôm không ”, cô đều làm như không nghe thấy.

Đi được một đoạn không xa, cô nghe thấy tiếng la hét của bà lão lúc nãy trên xe, nói rằng ai đó đã lấy mất giỏ trứng gà của bà.

“Đó là tôi mang cho con dâu tôi! Tôi không cần biết, nhà ga các người phải đền cho tôi!”

Người bán vé cũng không phải hiền lành gì, chống nạnh cãi lại bà lão: “Bà không trông đồ của mình cho cẩn thận, người ta xuống xe đi cả rồi, chỉ có bà là lề mề! Bà có la lối cũng vô ích! Ai bảo bà xui xẻo!”

Nguyên Đường nghe tiếng cãi vã, chẳng buồn quay lại xem náo nhiệt. Cô đi thẳng ra khỏi khu vực nhà ga, hỏi thăm các nhà máy xung quanh. Cô tìm được một nhà khách đối diện một nhà máy quốc doanh, tuyệt hơn nữa là qua con phố này, gần nhà máy có một học viện lục quân, thỉnh thoảng có thể thấy một hai thanh niên mặc quân phục đi qua. Nguyên Đường hỏi lại lễ tân nhà khách, mới biết nơi này vốn là nhà khách của học viện lục quân, sau này mới cho tư nhân thuê lại.

Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [ Thập Niên 90]

Chương 71:chương 71