“Cô ta đang làm gì?”
Tạ Cô Đường không nhận ra chiêu thức của nữ kiếm tu này, hỏi thăm Giản Hành Chi ngồi bên cạnh.
Giản Hành Chi chống cằm, nhìn mà phát mệt: “Không biết.”
“Nghe nói đây là môn phái mới, tên là Kiếm Hoa Môn.”
Thúy Lục ở bên cạnh giải thích: “Thông qua chiêu kiếm rối mắt để mê hoặc kẻ địch trước, tìm được sơ hở thì tấn công bất ngờ.”
Tạ Cô Đường và Giản Hành Chi đều nhìn Thúy Lục giống như nhìn tên ngốc.
Thúy Lục ngây người, vội vã giải thích: “Môn phái này không phải ta lập, các người nhìn ta làm gì?”
“Bọn họ từng thắng chưa?”
Giản Hành Chi nhíu mày.
Thúy Lục suy nghĩ, ngập ngừng nói: “Hình như từng thắng vài trận.”
“Tên ngốc nào để bọn họ thắng vậy?”
Giản Hành Chi nghi hoặc, tất cả mọi người rơi vào trầm tư.
Tần Uyển Uyển trên võ đài hoang mang nhìn kiếm chiêu, nữ kiếm tu đối diện đang tiếp tục múa, múa đến khi mặt trời gay gắt, nhóm người Giản Hành Chi ngồi dưới bóng cây trên cao.
Nam Phong mua dưa hấu và nước dừa tới phát cho ba người, cả đám mệt mỏi giống như bản thân đang xem biểu diễn văn nghệ tiểu học.
Bọn họ mệt, Tần Uyển Uyển cũng rất mệt.
Nàng xếp chân ngồi dưới đất ngáp.
Nàng muốn ra tay, nhưng lại sợ thủ đoạn kỳ quặc này có bẫy, chỉ đành áp dụng phương án địch bất động, ta bất động, nhìn chăm chú vị nữ tu kia.
Động tác nữ tu múa kiếm bắt đầu chậm lại.
Tần Uyển Uyển không nhịn được khuyên nàng ta: “Cô nương, hay là chúng ta đánh đi.”
Vị nữ tu kia vừa nghe nàng nói, lập tức lên tinh thần, vừa múa kiếm vừa nháy mắt với nàng, nhìn chòng chọc nàng bằng ánh mắc sắc lẻm: “Ta có lợi hại không? Múa hay không?”
Tần Uyển Uyển vội gật đầu: “Lợi hại.”
Mau ra tay đi!
“Vậy sao cô không vỗ tay cho ta?”
Đối phương thở hồng hộc: “Cô không thấy ta sắp hết sức lực rồi à?!”
Tần Uyển Uyển hiểu ngay, nàng ta vẫn luôn đợi tiếng vỗ tay này!
Tần Uyển Uyển nhanh chóng cầm kiếm vỗ tay.
Cũng chính lúc này, quang kiếm đột ngột bừng lên từ phía đối diện, đánh ầm vào nàng!
Giản Hành Chi vừa kinh ngạc vừa tức giận, đột ngột bật dậy: “Hèn hạ ——”
Lời còn chưa dứt, y bị Thúy Lục kéo xuống bịt miệng: “Như vậy mà cũng trúng chiêu, cậu mắng mà không mất mặt hả?”
Tần Uyển Uyển bị kiếm này đánh “ầm” xuống đất, trọng tài lập tức bước lên, nằm bên người Tần Uyển Uyển bắt đầu đếm số: “Mười, chín…”
Vị nữ tu đón nhận sự hoan hô của mọi người, chạy vòng quanh sân thi đấu: “Đa tạ, đa tạ mọi người …”
Lời còn chưa dứt, một quang kiếm phóng ra từ phía Tần Uyển Uyển, lập tức nhìn thấy kiếm khí đ.â.m cực nhanh như mưa về phía nữ tu trong một phạm vi chật hẹp.
Lúc ép đến rìa võ đài, Tần Uyển Uyển đột nhiên dừng kiếm.
Mọi người ngừng thở, đợi Tần Uyển Uyển xuất chiêu.
Bỗng nhiên Tần Uyển Uyển thu kiếm, cung kính nói: “Đã nhường.”
Nữ tu ngây ra, Tần Uyển Uyển tiêu sái xoay người.
Cũng chính lúc này, toàn thân nữ tu phun máu, ngã về sau.
Người của đội cứu hộ lập tức chạy lên, khiêng người xuống.
Tần Uyển Uyển bước về phía võ đài giữa cả vùng huyên náo sau lưng, bước chân tràn đầy tự tin và vui sướng.
Lúc đi qua người Giản Hành Chi, thậm chí nàng còn hất tóc, nháy mắt với mọi người.
Bên dưới hoan hô ỏm tỏi, nhóm Giản Hành Chi ra sức vỗ tay, còn phấn khích hơn cả mình thắng.
Dẫu sao ba người bọn họ ngồi đây chiến thắng là chuyện bình thường, nhưng đây là lần chiến thắng đầu tiên của Tần Uyển Uyển, khởi đầu của kiếm tu!
Tần Uyển Uyển thế như trẻ che, đánh tới trận cuối cùng đã là sau giờ Ngọ(*).
Một người đàn ông trông giống như con khỉ bước lên.
(*) 11-13h trưa
Người này vừa lên, đôi mắt tà dâm đã dán lên người Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển bị nhìn đến khó chịu, giơ tay thi lễ xong rồi trực tiếp đ.â.m một kiếm.
Người đàn ông thấy Tần Uyển Uyển đ.â.m tới, miệng bắt đầu kêu lên: “Ôi chao, tiểu mỹ nhân, coi chừng té nha.”
Nói xong, chân nàng vấp một cái, bổ nhào về trước.
Hắn giơ tay lên sờ thắt lưng Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển định tránh theo bản năng, nhưng dường như đối phương đã đoán trước được động tác tránh né của nàng, nhắm chuẩn vị trí nàng né mà đ.â.m một kiếm!
“ĐM nhà hắn!” Giản Hành Chi nhận ra tên này ức h**p Tần Uyển Uyển là con gái, cố ý sử dụng thủ đoạn hạ lưu.
Y tức tối đứng bật dậy, Thúy Lục và Tạ Cô Đường vội vã kéo y.
Thúy Lục khuyên nhủ: “Tu chân giới không phải toàn chính nhân quân tử, trước sau gì cũng gặp, cô ấy gặp sớm cũng tốt.”
Thúy Lục nói không phải không có lý, Giản Hành Chi tức đến run chân nhưng vẫn ngồi xuống.
Tần Uyển Uyển trên đài phản ứng cực nhanh, nhún người nhảy một cái, té xuống đất.
Đối phương đuổi theo chém.
Mắt thấy sắp lăn xuống đài, nàng túm lấy dây thừng, trở người tung một cước.
Đối phương bắt lấy cổ chân nàng, “chậc” một tiếng, nhìn về phía Tần Uyển Uyển một cách bẩn thỉu: “Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, chân cũng thơm như vậy.”