Ngay lúc đó trong hang động, thanh niên áo đen chụp lấy Tần Uyển Uyển, lúc sắp chạm đến mặt nàng, hang động đột nhiên nghiêng sang trái.
Tần Uyển Uyển bám lấy một tảng đá, thanh niên bị hất bay đi, lướt qua người nàng, đập mạnh bào vách.
Tần Uyển Uyển lập tức đuổi sát c.h.é.m một nhát, ngay khoảnh khắc sắp đ.â.m tới, hang động lại tròng trành sang trái, khiến nàng đập trở về hang động.
Sau khi đập vào hang động, thanh niên áo đen đuổi theo nàng.
Tần Uyển Uyển không hề do dự quay đầu, chạy như điên vào sâu trong hang động.
Mà bên ngoài Mật cảnh, Giản Hành Chi tóm lấy trân châu xanh nhét vào ngực, đánh xuống một phù chú sương mù, hóa thành luồng sáng chạy trốn ra ngoài.
“Chạy đi đâu!”
Thiếu niên chim sơn ca đuổi sát theo, nhưng Giản Hành Chi vốn không định tha cho hắn.
Người chạy đằng trước vốn là ảo ảnh, giây phút thiếu niên truy đuổi lộ ra sơ hở, Giản Hành Chi xuất hiện ngay lúc hắn duỗi tay, ấn vào huyệt Đại Chùy.
Thiếu niên lập tức biến về dáng vẻ sơn ca, bị Giản Hành Chi tóm lấy, bỏ chạy.
Truy binh tuôn ra sau lưng, Thúy Lục và Tạ Cô Đường nhìn nhau, đột nhiên Thúy Lục hô to: “Tên háo sắc, chạy đi đâu!”
Mặt Tạ Cô Đường cứng đờ, nhưng vãn phối hợp với Thúy Lục chạy về phía truy binh.
Thúy Lục giơ tay lên vung mạnh quạt, tức khắc quạt bay người đuổi theo Giản Hành Chi, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, quạt nhầm chỗ!”
Thúy Lục và Tạ Cô Đường vừa phá rối, Giản Hành Chi đã bắt chim sơn ca chạy xa.
Y chui vào một hang động, bố trí kết giới, móc trân châu xanh ra, ấn chim sơn ca dưới đất, kề kiếm lên cổ hắn, uy h**p: “Mau mở Mật cảnh!”
Nói xong, Giản Hành Chi bỗng cảm thấy kiếm này hơi lớn so với cổ chim, y ngẫm nghĩ, lại rút một con d.a.o gọt trái cây, đặt lên cổ chim, giận dữ quát: “Nếu không ta g.i.ế.c ngươi!”
Chim sơn ca không nói, vẻ mặt lạnh lùng.
Giản Hành Chi thấy chim này không phối hợp, bèn trói hắn lại, quyết định tự mình nghiên cứu.
Y vừa trói vừa xác nhận tình hình của Tần Uyển Uyển: “Uyển Uyển.” Y cố gắng khiến mình không để lộ vẻ lo lắng, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Chỗ nàng thế nào?”
“Không có gì.”
Tần Uyển Uyển gắng gượng tránh thoát một lượt tấn công của thanh niên.
Nàng rẽ vào một con đường dài, ngẩng đầu nhìn bên trên, trực tiếp nhảy lên cao, bám vào chỗ lõm tường đá: “Hắn đang đuổi theo ta.
Mật cảnh này có cơ quan, hình như cách một lúc sẽ đổi một lần.”
“Vậy nàng cẩn thận.” Giản Hành Chi trấn an nàng: “Ta sẽ cố gắng cứu nàng ra ngoài!”
“Vâng.”
Tần Uyển Uyển đáp lời, chỉ nói: “Ta sẽ đánh lén hắn, người đừng nói chuyện, làm phân tâm ta.”
“Ừ.”
Giản Hành Chi tự nhận là một người đàn ông hiểu chuyện.
Xác nhận an nguy của Tần Uyển Uyển xong, y lại quay đầu nhìn về phía trân châu màu xanh dưới đất.
Y cầm trân châu lên, nghiêm túc quan sát.
Lúc này, Tần Uyển Uyển ở trên cao đang ngừng hô hấp, lắng nghe tiếng bước chân truyền từ xa tới.
“Vãn Nhi…”
Thanh niên kia mở miệng, là giọng của Quân Thù, dường như hắn rất u oán, tựa một cô hồn: “Nàng ra đây đi, nàng là của ta, ta dẫn nàng đi.”
Tần Uyển Uyển không nói.
Nàng bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc Tiêu Sắt Hàn này là thứ gì.
Tiêu Sắt Hàn chậm rãi đi tới, đến gần vị trí Tần Uyển Uyển, hắn đột nhiên trở nên cáu kỉnh, đ.ấ.m một cú vào hang động, không ngờ lại là giọng của Thẩm Tri Minh quát lớn: “Tần Vãn! Cô giao Long đan ra đây! Giao Ngọc Linh Lung ra dây! Tần Vãn, cô trả lại thứ thuộc về ta cho ta!”
“Vãn Nhi…”
“Tần Vãn…”
Giọng Quân Thù và Thẩm Tri Minh đan xen truyền đến, càng ngày hắn càng đến gần, cuối cùng, dừng ở vị trí Tần Uyển Uyển trốn.
Tần Uyển Uyển ngưng tụ pháp quyết trên kiếm, mà đối phương đột nhiên mỉm cười vui vẻ.
“Tìm được nàng rồi.”
Hắn ngẩng gương mặt m.á.u thịt nhầy nhụa, bất ngờ cào một trảo!
Cũng chính lúc này, Tần Uyển Uyển đồng thời xuất kiếm, đ.â.m xuống một kiếm.
Giản Hành Chi bên ngoài dán mắt vào trân châu xanh, ngẫm nghĩ, đột nhiên y dốc sức lắc!
Hai người trong Mật cảnh cảm giác dường như toàn bộ không gian đều bị chao đảo dữ dội.
Thanh niên áo đen lập tức bị lắc bay, Tần Uyển Uyển tóm lấy tường đá.
Thấy Tần Uyển Uyển, thanh niên áo đen thét lên, nhào tới!
Mà lúc này, Giản Hành Chi không hề nghe thấy trân châu xanh có âm thanh gì, y dứt khoát đập mạnh trân châu xuống đất!
Bên trong Mật cảnh lại chấn động lên xuống mãnh liệt.
Tần Uyển Uyển và thanh niên áo đen vừa giữ thăng bằng giữa không gian chao đảo, vừa giao chiến với nhau.
Giản Hành Chi đập trân châu vài chục lần.
Tần Uyển Uyển cảm giác dường như mình đang ở trong một lon nước đóng kín, có người đang điên cuồng đập lon.
Nàng kiềm chế cơn buồn nôn, c.h.é.m g.i.ế.c kịch liệt với đối phương.
Thanh niên áo đen vô cùng hung hãn, linh lực ồ ạt không ngừng.
Nàng vừa phải chống lại sự đuổi g.i.ế.c của đối phương, vừa phải chống lại Mật cảnh lắc lư.