Nói đơn giản chính là ——”
Lạc Hành Chu vừa nói, vừa nhìn Tần Uyển Uyển, ý vị sâu xa: “Sư huynh của ta là hòa thượng vô dục vô cầu, mà ta đã định sẵn là đa tình.”
“Lần đầu tiên nghe thấy có người nói phóng túng một cách hồn nhiên thoát tục như thế.”
Đột nhiên Mai Tuế Hàn lên tiếng.
Lạc Hành Chu nhìn sang, thấy gương mặt Mai Tuế Hàn mỉm cười, nhưng lời nói lại chẳng chút khách sáo.
Lạc Hành Chu mỉm cười, lắc đầu: “Không đúng, mỗi lần ta chỉ thích một người, lần nào cũng đều rất nghiêm túc.”
“Đừng nghe đệ ấy khoác lác.” Tạ Cô Đường lạnh nhạt nói: “Từ nhỏ đến lớn, một cô gái cũng chưa theo đuổi.”
Biểu cảm trên mặt Lạc Hành Chu cứng đờ.
Tạ Cô Đường thờ ơ nhìn y: “Nếu không có mối đính ước từ bé, kiếp này đệ ấy chẳng thành thân nổi.”
“Sư huynh.” Lạc Hành Chu gượng cười: “Huynh lo ăn cơm đi.”
Nói xong, Lạc Hành Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, vui vẻ nói: “Ấy ấy ấy, mọi người nhìn xem, chim kia bay nhanh chưa kìa!”
Y gượng gạo đổi đề tài, Tần Uyển Uyển cúi đầu nén cười.
Nhóm người cơm nước xong, Lạc Hành Chu sắp xếp mọi người trở về phòng trọ.
Đợi sau khi bố trí xong, y ngáp dài về phòng, vừa mở cửa đã nhìn thấy ngoại trừ Mai Tuế Hàn thì tất cả mọi người đều ở trong phòng y.”
Lạc Hành Chu ngây người.
Tạ Cô Đường bố trí kết giới, nhìn ra ngoài cửa phòng: “Vừa rồi có người kia ở đây, nói chuyện không tiện.
Chúng ta tới là muốn hỏi đệ, mối hôn sự này của đệ và Liễu Phi Sương là thế nào? Chúng ta gặp được Liễu Phi Sương trên đường, cô ấy bỏ trốn khỏi nhà, còn nói Liễu gia muốn hại c.h.ế.t cô ấy.”
“Chuyện này à …” Lạc Hành Chu nghe thấy câu hỏi, mỉm cười đóng mở quạt, ngồi xuống, suy nghĩ rồi nói: “Đệ cũng lấy làm lạ.”
“Nói thế là sao?”
“Hôn sự của đệ và Liễu Phi Sương đã quyết định từ bé.
Hôm nay đến thời gian, hai nhà thành hôn, Liễu gia đột nhiên yêu cầu muốn lấy một viên Thủy linh châu làm sính lễ.”
“Thủy linh châu?” Tạ Cô Đường ngước mắt nhìn Lạc Hành Chu, Lạc Hành Chu gật đầu: “ Đúng vậy, họ muốn, đệ bèn tới Đông hải lấy Thủy linh châu về, tới cửa đề thân.
Đã nói hôm thành hôn, đệ sẽ mang Thủy linh châu đến cho họ để chúc mừng, nhưng vừa mới định xong ngày, đệ đã nhận được thư của Liễu Phi Sương.
Nàng bảo không lấy đệ, bảo mối hôn sự này sẽ hại c.h.ế.t nàng.”
Vẻ mặt Lạc Hành Chu điềm tĩnh.
Mọi người không lên tiếng, Tạ Cô Đường chỉ hỏi: “Sau đó đệ tới đây?”
“ Đúng vậy, ban đầu đệ hi vọng Liễu gia để đệ và nàng nói chuyện một lần.
Nhưng Liễu gia lấy cớ trước khi cưới không được gặp mặt, trăm phương ngàn kế ngăn cản.
Vì thế đệ bèn đích thân đến đây, mười ngày sau đã là hôn lễ, trước thời gian đó, đệ muốn hỏi rõ ý của nàng.
Nhưng đệ đích thân đến đây, chẳng những Liễu gia không cho đệ gặp mặt, còn ba lần bốn lượt ngăn cản, đệ chỉ đành hỏi thăm tin tức xung quanh.
Ban đầu, đệ cho rằng Phi Sương sợ chuyện minh hôn, nhưng sau khi đệ hỏi thăm kỹ lưỡng thì phát hiện thật ra minh hôn đa phần là một loại phong tục.
Hơn một trăm năm nay, người c.h.ế.t vì chuyện này chưa quá ba đôi, hẳn Phi Sương không nên sợ hãi tới như vậy.”
“Cho nên huynh cũng không biết rốt cuộc vì sao cô ấy cảm thấy hôn sự này sẽ hại c.h.ế.t mình.”
Tần Uyển Uyển kết luận.
Lạc Hành Chu gật đầu: “ Đúng vậy.”
“Vậy huynh có cách nào để chúng ta đi hỏi không?”
Tần Uyển Uyển hỏi.
Lạc Hành Chu cười khổ: “Nếu ta có cách, ta đã tự đi hỏi rồi.”
Mọi người trầm mặc.
Giản Hành Chi lướt mắt nhìn mọi người, chỉ nói: “Hay là thế này, chúng ta lập lại chiêu cũ.”
“Sao?”
Tần Uyển Uyển nhìn qua, Giản Hành Chi tràn đầy lòng tin: “Chúng ta đào hầm!”
Tần Uyển Uyển: “…”
“Đừng nghĩ nữa.” Lạc Hành Chu nghe vậy, lắc đầu: “Mọi người có nghe nói mấy tháng trước, Vấn Tâm Tông bị người ta đào sụp không?”
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc.
Lạc Hành Chu nói tiếp: “Ta còn nghe nói không chỉ Vấn Tâm Tông, Quỷ Thành cũng xảy ra chuyện tương tự, có người đạo sụp hồ tắm nữ của bọn họ.
Người ta nói chuyện này có liên quan tới ma chủng, hình như trước khi ma chủng Hoang Thành bùng phát cũng có người đào hầm tới phòng ngủ chính của lão tổ Ninh thị.”
“Đây là tin đồn!” Câu cuối cùng, Tần Uyển Uyển có thể khẳng định bọn họ không cố ý đào hầm.
Lạc Hành Chu xua tay: “Phải tin đồn hay không không quan trọng, dù sao hiện tại các đại môn phái đều cực kỳ chú trọng phòng ngự dưới đất, chi nhiều tiền trang bị kết giới bên dưới, đào không được đâu.”
Mọi người trầm mặc.
“Hiện giờ chỉ có một cách cuối cùng.”
Mặt Lạc Hành Chu mang theo vẻ thâm trầm, ngẩng đầu nhìn mọi người.
Nhóm người nhìn qua, Lạc Hành Chu nghiêm túc nói: “Ngày mai là sinh thần gia chủ Liễu gia, Liễu gia mở đại tiệc, tiện thể diễn tập cho ngày thành hôn.
Nhưng bất ngờ có một đoàn tạp kỹ không thể đi, Liễu gia đang tìm người thay vào.