Bọn họ tìm kiếm một vòng không thấy, chỉ nghe tiếng khò khò ở trên giường.
Tần Uyển Uyển vạch chăn ra, tất cả mọi người nhìn kỹ một lượt mới phát hiện một con kiến nho nhỏ đang tựa vào mép gối.
“Nam Phong.”
Tần Uyển Uyển tới gần, nhổ cọng tóc chọc nó.
Nam Phong trở người, tiếng khò khò vang dội.
“Nam Phong!”
Tần Uyển Uyển dùng đầu ngón tay đẩy nó, Nam Phong vẫn không phản ứng.
Nàng quay đầu nhìn mọi người: “Chuyện gì thế này?”
“Rượu hôm qua…” Lạc Hành Chu do dự: “Mạnh quá sao?”
“Tửu lượng đâu đến mức đó?!”
Giản Hành Chi sửng sốt, Tần Uyển Uyển nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Bây giờ làm sao đây, thiếu một người được không?”
“ Nhưng Võ Tòng đánh hổ là tiết mục hai người.”
Lạc Hành Chu cuống lên: “Cô và Thúy Lục chắc chắn không thể tách ra, ta không thể lộ diện, chỉ còn thiếu con hổ.”
Mọi người trầm mặc một lúc, Tần Uyển Uyển lên tiếng: “Gọi Mai Tuế Hàn đi, không cần nói cho hắn biết là chuyện gì.
Ta và Thúy Lục đi tìm Liễu Phi Sương, mọi người biểu diễn tiết mục là được.”
“ Đúng, đúng, đúng.” Lạc Hành Chu gật đầu: “Lúc Uyển Uyển cô nương bay xuống, mọi người chỉ cần làm làm hành động hơi ầm ĩ, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người là được, thêm hắn vào cũng chẳng đáng ngại.”
“Giản Hành Chi.” Tần Uyển Uyển nhìn sang Giản Hành Chi: “Người thấy thế nào?”
“Còn có thể thế nào?” Giản Hành Chi lạnh nhạt đáp: “Thì thêm thôi, ta trông chừng hắn.”
Mọi người quyết định, Tần Uyển Uyển vội đi tìm Mai Tuế Hàn.
Mai Tuế Hàn đang ngồi cạnh bàn uống trà đọc sách.
Tần Uyển Uyển gõ cửa phòng hắn: “Mai công tử.”
“Có chuyện tìm ta à?”
Mai Tuế Hàn dựa nghiêng trên ghế, mỉm cười nhìn Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển bình tĩnh nói: “Không biết công tử có thể giúp đỡ đến Liễu phủ biểu diễn một tiết mục với chúng ta không?”
“Được chứ.” Mai Tuế Hàn cười: “Cô nương có lời mời, sao có thể không đi? Có điều không biết biểu diễn tiết mục gì?”
“Võ Tòng đánh hổ.” Giọng Giản Hành Chi truyền từ phía sau tới.
Y đi đến sau lưng Tần Uyển Uyển, thản nhiên nói: “Ta Võ Tòng, ngươi hổ, khoác tấm da là được, chẳng có gì khó.”
“Không được.” Mai Tuế Hàn dứt khoát từ chối: “Ta Võ Tòng, ngươi hổ.”
“Liễu Trung từng gặp ngươi, ngươi không thể sử dụng mặt thật của mình xuất hiện trên sân khấu.” Giản Hành Chi lạnh lùng đưa ra lý do: “Khoác da hổ.”
“Ta là pháp tu.” Mai Tuế Hàn vừa nói, ngũ quan trên mặt lập tức biến đổi, hồn quang cũng biến theo.
“Bàn về kỹ thuật biến hóa, e là ngươi không bằng ta.”
“Tại sao ngươi không làm hổ?” Giản Hành Chi nhíu mày.
Mai Tuế Hàn thản nhiên đáp: “Sợ bị ngươi thừa cơ đánh chết.”
Hai người nhìn nhau giằng co, Tần Uyển Uyển không dám lên tiếng.
Giằng co hồi lâu, Giản Hành Chi cười khẩy: “Tùy ngươi.”
Nói xong, y xoay người rời đi.
Tần Uyển Uyển nhanh chóng cáo từ, đuổi theo Giản Hành Chi, nhỏ giọng khuyên y: “Đừng giận, đừng giận.
Ta biết người phải hi sinh rất nhiều, ngày mai ta dạo chợ đêm với người, mua bánh trôi cho người nhé.”
Giản Hành Chi nghe thấy lời Tần Uyển Uyển nói, bỗng nhiên cảm thấy làm cọp cũng chẳng đáng giận như vậy.
Y xoay người búng nhẹ lên đầu nàng, dằn khóe môi khen ngợi: “Hiểu chuyện.”
An ủi Giản Hành Chi xong, mọi người đứng dưới lầu đợi Mai Tuế Hàn.
Chẳng bao lâu sau, Mai Tuế Hàn chuẩn bị xong xuống lầu.
Vì ngụy trang đoàn tạp kỹ, mọi người đều thay quần áo vải thô.
Lạc Hành Chu dán một nốt ruồi lên mặt, đội mũ, trông dáng vẻ y hệt con buôn.
Thúy Lục hóa thành chim đậu trên bả vai Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển đeo mạng che mặt, tay cầm tỳ bà, chỉ nhìn đôi mắt là đủ thấy mỹ nhân.
Giản Hành Chi và Mai Tuế Hàn biến thành hai người đàn ông cao to đi sau Tần Uyển Uyển.
Cả bọn theo Lạc Hành Chu trà trộn vào Liễu phủ.
Liễu phủ kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt.
Lục soát mọi thứ xong xuôi, mọi người được nhốt ở phòng chứa củi, đợi buổi tối bắt đầu biểu diễn.
Nhân cơ hội này, cả đám nước tới chân mới bắt đầu học biểu diễn, chủ yếu là Mai Tuế Hàn học lời kịch Võ Tòng.
Giản Hành Chi ngồi bên cạnh Tần Uyển Uyển cắn hạt dưa, nhìn Mai Tuế Hàn học thuộc lòng mấy lời kịch ngớ ngẩn kia, cảm thấy may mắn: “Hên là ta không làm Võ Tòng.”
Hổ mà, nhảy tới nhảy lui, nhảy tưng bừng là được.
Mọi người chuẩn bị cả buổi chiều, rốt cuộc đã đến giờ lên sân khấu biểu diễn.
Nhóm người đi ra hậu trường, Lạc Hành Chu nhìn đằng trước giới thiệu chương trình, gấp gáp quay vào, thấp giọng dặn dò mọi người: “Nhớ kỹ, tuyệt đối không được sử dụng linh lực.
Chúng ta là đoàn tạp kỹ bình thường thôi.”
“Biết rồi.”
Mọi người gật đầu.
Lạc Hành Chu quay đầu nhìn sân khấu, nghe thấy tiếng leng keng leng keng vang lên bên trên.
Lạc Hành Chu vẫy tay với Giản Hành Chi và Mai Tuế Hàn: “Sắp đến hai người rồi, nghe gọi thì đi lên.
Uyển Uyển cô nương theo ta.”
Tần Uyển Uyển đáp lời, mang theo Thúy Lục đi cùng Lạc Hành Chu lên lầu, tới đường cáp treo phía trên.