“Bình tĩnh một chút.” Nghe thấy y sắp mắng người, Liễu Phi Sương và Tạ Cô Đường vội bước lên ngăn: “Hành Chu, bỏ đi, bỏ đi, dù sao cũng đã nói rồi.”
“Buông ta ra, ta thành hôn mà gây chuyện, xem ta có đánh hắn không!”
Lạc Hành Chu quyền đ.ấ.m cước đá với không khí, Giản Hành Chi nhìn y: “Muốn đánh sao không đánh sớm? Bóng người cũng chẳng có, khoe khoang anh hùng cái gì?”
Lạc Hành Chu bị nghẹn họng, thoáng chột dạ.
Giản Hành Chi xua tay: “Cậu mau đi động phòng đi.”
Nói xong, Giản Hành Chi bước lên trước, ngẩng đầu nhìn hàng chữ vàng còn đang lơ lửng giữa không trung sắp tan biến.
Y vung tay, chữ vàng biến mất rơi xuống, hóa thành một phong thư mời, thư mời không ghi tên họ, dường như người lấy được thư là có thể sử dụng.
Giản Hành Chi cầm thư cúi đầu không nói, Tần Uyển Uyển bước tới trước mặt y: “Nhìn gì đấy?”
“Đang cảm nhận xem bên trên có khí tức của Mai Tuế Hàn không …” Giản Hành Chi cười, đưa thư cho Tần Uyển Uyển: “Đáng tiếc, tìm không thấy.”
Hai người nói chuyện.
Liễu Nguyệt Hoa thấy mọi người bàn tán xôn xao, giơ tay lên trấn an đám đông: “Chư vị tân khách yên tâm, Vô Tương Tông có lời mời, mặc dù tới không đúng lúc nhưng không có ác ý, các vị tân khách có thể đi theo quản gia vào chỗ ngồi.
Hôm nay vẫn là đại hỉ của con ta, các vị thân thích có thể uống rượu ca hát, vui vẻ một chút.”
Liễu Nguyệt Hoa nói xong, gọi quản gia dẫn tân khách ra khỏi đại sảnh.
Đợi người ở đại sảnh đã giải tán tương đối, Liễu Nguyệt Hoa, Tạ Cô Đường và Thúy Lục bước đến.
Tần Uyển Uyển quay đầu đưa thư mời cho Liễu Nguyệt Hoa: “Liễu gia chủ, thư mời.”
Liễu Nguyệt Hoa nhận lấy thư mời, cảm ơn Giản Hành Chi: “Vừa rồi may mà có Giản đạo quân.”
Giản Hành Chi gật đầu, chỉ đáp: “Một cái nhấc tay thôi.”
Liễu Nguyệt Hoa nhận lấy thư mời, đọc một lát, thở dài: “Vốn còn bảo Cô Đường đi hỏi chuyện Liên minh Tiên giới với Chưởng môn bọn họ, không ngờ Vô Tương Tông đã giành trước.
Đáng tiếc con ta mới đại hỉ, ta phải hoãn lại vài ngày mới đi, không biết chư vị dự định khi nào lên đường?”
Liễu Nguyệt Hoa ngẩng đầu, nhìn xung quanh, ánh mắt dừng trên người Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển cười đáp: “Hôm nay lên đường.”
Liễu Nguyệt Hoa ngây người, nhưng ngẫm nghĩ, bà vẫn gật đầu: “Giản đạo quân và Tần cô nương vội vàng như vậy hẳn có chuyện quan trọng, vậy Liễu mỗ cũng không giữ lại, hôm khác có duyên gặp tại Đại hội Liên minh Tiên giới.”
Sau khi tạm biệt Liễu Nguyệt Hoa, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Tạ Cô Đường và Thúy Lục đứng bên cạnh.
Mọi người không lên tiếng, yên lặng đứng một lúc lâu.
Thúy Lục mở miệng trước: “Còn không đi?”
Tần Uyển Uyển nghe thế thì mỉm cười, đắc ý nhìn Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi cũng không kinh ngạc, lười nhác nhìn lướt qua Tần Uyển Uyển, xoay đầu đi trước dẫn đường: “Đi thôi.”
“Không chào Hành Chu và Phi Sương sao?”
Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Tạ Cô Đường, Tạ Cô Đường cười đáp: “Đêm qua đã nói với hai người họ rồi, hiện giờ có thể lên đường.”
Có được lời của Tạ Cô Đường, mọi người cũng không bận tâm gì nữa.
Tần Uyển Uyển mang theo Nam Phong, thu dọn một chút rồi ngồi đường thủy rời khỏi Hoa Thành trong đêm.
Cả bọn cùng ngồi trên thuyền, vây quanh bàn nhỏ chơi mạt chược.
Nam Phong ở bên cạnh nướng bữa khuya cho bọn họ, mọi người vừa đánh bài vừa bàn bạc chuyện lúc sáng.
“Gần đây Vô Tương Tông thần thần bí bí không hỏi sự đời lại đột nhiên đứng ra chủ trì chính nghĩa, bộ bị rút gân à? Cửu đồng.” Thúy Lục ném một quân bài, thơ ơ nói.
“Phỗng.” Tạ Cô Đường phỗng bài, ném ra một quân, lấy đi quân của Thúy Lục, nhắc nhở nàng ta: “Bọn họ thích bói toán, bói được gì rồi chăng?”
“Bói cái gì mà bói?” Giản Hành Chi sờ bài, nhìn chằm chằm bài của mình cau mày, rối rắm hồi lâu mới ném ra một quân: “Rõ ràng là vừa ăn cướp vừa la làng, ta thấy lão tổ kia chính là Mai Tuế Hàn, đang đợi bắt ba ba trong rọ đấy.”
“Chiếu.”
Tạ Cô Đường nhìn thấy Giản Hành Chi ra quân, ngăn bàn tay đang định sờ bài của Tần Uyển Uyển, đẩy bài ra dưới vẻ mặt chấn kinh của nàng: “Hồ rồi.”
Cả đám sững sờ nhìn y, Tạ Cô Đường giơ tay móc móc, giọng điệu bình thản thúc giục: “Đưa tiền.”
“Cậu ăn gian hả?”
Giản Hành Chi khó tin, nhìn chằm chằm bài của y lại lần nữa.
Tạ Cô Đường mỉm cười: “Bẩm sinh số cờ b.ạ.c hơi bị tốt, ngại quá.”
“ Đúng là quỷ ám.” Giản Hành Chi đau lòng đổ hai viên linh thạch cấp thấp trong túi Càn Khôn ra, oán giận: “Trước đây vận số ta đều siêu tốt, sao tới nơi này lại xui xẻo như vậy?”
“Thế nên con người không thể chỉ dựa vào bản thân cá chép(*)…” Tần Uyển Uyển thở dài: “Cần phải học cách phấn đấu.”
(*) Chỉ tất cả những người có vận may, hoặc sự việc mang đến vận may.
Nói xong, nàng đặt linh thạch lên bàn, đau lòng tức giận nhìn Tạ Cô Đường: “Tạ đại ca, hay là huynh đừng đánh nữa, đổi Nam Phong nhé?”