Lạc Hành Chu không ngờ Tạ Cô Đường sẽ làm hành động này, y ngây ngốc nhìn Tạ Cô Đường.
Tạ Cô Đường nhắc nhở y: “Lúc đệ và Phi Sương rơi vào tay Liễu Phi Nhứ, Giản Hành Chi không hề từ bỏ hai người.”
“Sư huynh …” Y hiểu Tạ Cô Đường nói cái gì, nhưng y không nói nên lời.
“Cái này …” Tạ Cô Đường mở lòng bàn tay, lấy một lá bùa vẽ trận dịch chuyển bị kết giới ngăn cách ra chuyển cho Lạc Hành Chu: “Thay ta giao cho Giản Hành Chi.”
“Đây là gì?”
“Y biết.”
“Sư huynh …” Lạc Hành Chu nhìn phù chú, chậm rãi bình tĩnh lại.
Y đau lòng, khàn giọng nói: “Huynh ở Ranh giới sinh tử… bảo trọng.”
“Ừ.”
Tạ Cô Đường đáp lời.
Qua hồi lâu, y gượng gạo vươn tay ôm tiểu sư đệ mà y trông nom từ nhỏ đến lớn.
Lạc Hành Chu ngây người, đợi y hoàn hồn thì Tạ Cô Đường đã ngự kiếm rời đi.
Lúc Vô Tương Tông rối loạn, Giản Hành Chi ôm Tần Uyển Uyển chạy một mạch trong rừng rậm.
Chạy một hồi, y phỏng chừng đã thoát khỏi nguy hiểm, ôm Tần Uyển Uyển đáp xuống cánh rừng.
Toàn thân Tần Uyển Uyển đều là máu, y ôm nàng vào lòng, dùng linh lực vận hành Xuân Sinh để hai người khôi phục, cuối cùng cũng được tạm nghỉ.
Y giơ tay lên sờ túi, chợt cứng đờ.
“Cẩu tặc.”
“Sao thế?”
Tần Uyển Uyển ngước mắt nhìn y, Giản Hành Chi giận dữ quát: “Ngọc Linh Lung bị hắn thó mất rồi!”
“Ta còn tưởng chuyện gì.”
Tần Uyển Uyển thở chậm lại, sau đó sực tỉnh: “Ngọc Linh Lung bị lấy mất sao?! Mấy mảnh?”
“Hai…” Giản Hành Chi lắp bắp đáp: “Hai mảnh.”
Năm mảnh Ngọc Linh Lung, mảnh ở Thiên Kiếm Tông bị Tà Thần lấy đi, mảnh ở Quỷ Thành chỗ Giản Hành Chi, mảnh ở Hoang Thành trong tay Tần Uyển Uyển, mảnh ở Hoa Thành trong tay Tà Thần, hiện giới chẳng những không lấy được mảnh cuối cùng, mà mảnh của Giản Hành Chi cũng bị Tà Thần trộm mất.
Năm mảnh Ngọc Linh Lung chỉ còn lại một mảnh trong tay Tần Uyển Uyển.
Hai người trầm mặc chốc lát, Tần Uyển Uyển xua tay: “Thôi, không quan trọng nữa, dù sao chúng ta cũng không quay về, nhiệm vụ này cũng chẳng cần làm nữa.”
“Không…” Giản Hành Chi nghe không hiểu lắm: “Không trở về sao?”
“Đã thế này rồi …” Tần Uyển Uyển đau lòng, cuộn tròn người, ôm lấy chính mình: “Còn quay về làm gì? Dẫn người về chịu c.h.ế.t à? Hay dẫn người về ăn mắng?”
Giản Hành Chi hiểu ý Tần Uyển Uyển, chắc chắn cha mẹ nàng không đồng ý nàng tới cứu mình.
Bây giờ, nàng kiên trì tới đây, chắc là đã trở mặt với cha mẹ.
Y ngẫm nghĩ rồi dò hỏi: “Vậy… vậy có coi như nàng bỏ nhà theo trai không?”
Tần Uyển Uyển đờ người, dở khóc dở cười: “Đã lúc nào rồi mà người còn nghĩ cái này?”
“Cái này rất quan trọng.” Vẻ Giản Hành Chi nghiêm túc: “Ta phải chịu trách nhiệm với nàng, nàng đối tốt với ta, ta đều ghi tạc trong lòng.”
“Vậy người nhớ không hết đâu.” Tần Uyển Uyển trừng y, lại vùi vào đầu gối mình, buồn bực nói: “Người nợ ta nhiều lắm.”
Giản Hành Chi không lên tiếng.
Tần Uyển Uyển thấy y hồi lâu không đáp, quay đầu nhìn y, chỉ thấy Giản Hành Chi lẳng lặng nhìn nàng.
Tần Uyển Uyển ngây người, Giản Hành Chi thấp giọng nói: “Nàng nói đúng, ta nợ nàng quá nhiều.”
Tần Uyển Uyển trầm mặc một lát, do dự rất lâu, cuối cùng mở miệng: “Người không nợ ta cái gì.
Thật ra … thật ra là ta nợ người mới đúng, phụ thân ta là sư phụ của người …”
“Ta biết.”
Giản Hành Chi cắt lời nàng, Tần Uyển Uyển ngơ ngác.
Giản Hành Chi kéo tay nàng, lướt nhẹ qua vết sẹo do bị chấn động nứt toác, mềm giọng hơn nhiều: “Lúc mọi người nói chuyện trong tuyết sơn, Tà Thần đều cho ta thấy hết.
Ta nhận ra, phụ thân nàng là sư phụ ta.”
Y đã thấy.
Tần Uyển Uyển nghe vậy, lòng nàng đau nhói.
“Xin lỗi …” Nàng khàn giọng lên tiếng: “Họ…”
“Thật ra cũng không có lỗi gì với ta …” Giọng Giản Hành Chi rất khẽ: “Khi còn bé, sư phụ đối xử với ta rất tốt, mặc dù ông ấy nghiêm khắc và cũng rất ít gặp ta, nhưng ông ấy cũng sẽ lén lút bôi thuốc cho ta, động viên ta.
Trước đây ta thích gây chuyện ở Tông môn, đánh nhau khắp nơi, chỉ cần biết ta gây sự, ông ấy đều sẽ bao che.
Nàng nghĩ ta ngang ngược như vậy …” Giản Hành Chi nhướng mày, hơi kiêu hãnh: “Là do đâu mà ra?”
Tần Uyển Uyển nghẹn lời, nhớ đến chuyện y đánh nhau tới nỗi Tiên giới gà bay chó nhảy, ai nấy bất an, lại thương hại không nổi.
“Nếu nói họ có lỗi với ta, vậy chỉ có một chuyện…” Giọng Giản Hành Chi rất lạnh nhạt: “Họ nên nói trước với ta.
Lận Ngôn Chi đồng ý với họ chịu chết, nhưng ta thì không.”
“Cho nên không đi chịu c.h.ế.t nữa.”
Tần Uyển Uyển mỉm cười, nắm lấy tay y, ngước mắt lên, ánh mắt tràn đầy nghiêm túc: “Chúng ta đừng quan tâm nữa, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai rời khỏi khu rừng, tìm một thị trấn rồi ở lại đây thôi.”
“Ừ.”
Giản Hành Chi giơ tay lên huơ một cái, dưới đất bốc lên đống lửa, cỏ khô cùng bay đến, trải thành một chiếc giường mềm.
Y vỗ lên giường: “Ngủ đi.”