Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 486: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Tần Uyển Uyển nghe lời y ngồi lên giường cỏ khô, lưỡng lự một lát rồi nhìn Giản Hành Chi: “Người không ngủ sao?”

“Ta tĩnh tọa gác đêm.”

Giản Hành Chi ngồi trước mặt nàng, rút một tấm chăn trong túi Càn Khôn ra đắp lên người nàng, cúi nửa người giống như dỗ trẻ con: “Nàng ngủ một giấc thật ngon đi, ngoan nào.”

“Ta không phải trẻ con.”

Giọng Tần Uyển Uyển buồn bực, nàng nhìn ánh mắt sáng ngời của Giản Hành Chi ghé tới trước mặt mình, do dự một lát rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay y.

“Giản Hành Chi.”

“Hửm?”

“Người đừng đau lòng.”

Giản Hành Chi nghe thấy lời nàng nói, vẻ mặt dịu dàng.

Hồi lâu sau, y đưa tay kia sửa lại sợi tóc rủ xuống của nàng: “Ta đi đến cuối con đường, nhìn thấy nàng và Tạ Cô Đường ở đó, ta không đau lòng nữa.”

Dứt lời, Giản Hành Chi cúi đầu hôn lên trán nàng: “Ngủ đi.”

Trong lúc Giản Hành Chi nói chuyện, một luồng pháp quang rơi xuống trán Tần Uyển Uyển, nàng bất giác nhắm mắt lại.

Nhận ra kiểu ngủ bất thường này, Tần Uyển Uyển vội vàng hô lên: “38!”

“Sao sao?”

38 bị dọa giật nảy, Tần Uyển Uyển hét to: “Duy trì tỉnh tảo!”

“Đã nhận, 5 điểm tích lũy!”

Vừa trừ 5 điểm tích lũy, Tần Uyển Uyển lập tức bước vào trạng thái ngủ giả.

Nàng nằm dưới đất, chờ một lát, bỗng nhìn thấy Giản Hành Chi giơ tay thả một con chim bồ câu đưa thư về phương xa.

Bồ câu đưa tin vỗ cánh bay đi.

Giản Hành Chi ngồi bên đống lửa, quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển.

Ngẫm nghĩ một lúc, y cười khẽ, nắ/n bóp mặt nàng.

Hai người đợi đến nửa đêm, Tần Uyển Uyển nghe thấy có tiếng người đáp xuống lá khô.

“Cậu gọi chúng ta đến đây làm gì?”

Giọng Thượng Tuế vang lên, Tần Uyển Uyển đưa lưng về phía họ, bất giác nắm chặt y sam.

“Hỏi vài câu, lại nói vài chuyện.”

Giọng Giản Hành Chi rất lãnh đạm.

Thượng Tuế nhìn Tần Uyển Uyển, xác nhận nàng không sao, bà mới lạnh lùng lên tiếng: “Hỏi đi.”

“Vì sao không nói kế hoạch của các người cho ta biết?”

Lúc y nói chuyện, ánh mắt dừng lại bên người Thái Hằng.

Thượng Tuế đang định lên tiếng, Giản Hành Chi cắt lời bà: “Ta đang hỏi ngài ấy, sư phụ của ta.”

Thái Hằng rủ mắt, giả vờ nghe không hiểu.

Giản Hành Chi dời mắt xuống thắt lưng trống rỗng của ông: “Ngài tới gặp ta, ngay cả kiếm cũng không dám đeo.

Lúc trước, ngài không dùng gương mặt thật sự là để hôm nay phủi sạch quan hệ với ta sao? Ngài sợ cái gì? Sợ ta đau lòng à?”

“Cậu nhận nhầm người rồi.” Thái Hằng điềm tĩnh lên tiếng.

Giản Hành Chi chẳng nói chẳng rằng lập tức rút kiếm, Thượng Tuế vốn không kịp ngăn cản, nhìn Giản Hành Chi c.h.é.m một kiếm đánh bay Thái Hằng.

Thái Hằng đập mạnh lên cây, phun ra một ngụm máu.

Giản Hành Chi sững sờ, kinh ngạc hỏi: “Sao ngài yếu đến vậy?”

“Thiên Đạo tiểu thế giới có hạn chế đối với chúng ta.” Thượng Tuế siết chặt nắm tay, kiềm chế kích động muốn đỡ Thái Hằng, nhìn ông tự đứng lên, giải thích với Giản Hành Chi: “Thời gian chờ đợi càng dài, sức mạnh càng bị suy yếu.”

“Vậy sao các người không trở về Tiên giới sớm hơn?”

Giản Hành Chi lấy làm lạ, Thái Hằng chống người dậy, th.ở dốc: “Về không được.”

“Năng lực xuyên qua hai tiểu thế giới còn có, làm sao ngài không về được?” Giản Hành Chi cau mày, khó tin hỏi.

Thượng Tuế nghe hết nổi, chỉ nói: “Rốt cuộc cậu gọi chúng ta đến đây để làm gì?”

“Không tiến hành kế hoạch sao?” Giản Hành Chi dời mắt nhìn sang Thượng Tuế: “Các người không bắt ta về à?”

“Cậu không thể có ký ức.” Thái Hằng thở gấp: “Lúc dung hợp hồn phách, Tà Thần sẽ chia sẻ ký ức, tình cảm với cậu.

Nếu cậu biết chúng ta làm gì, Tà Thần sẽ không dung hợp hồn phách với cậu.”

“Ngài tưởng hắn ta không biết?” Giản Hành Chi cười nhạo: “Hắn đã biết lâu rồi, cho nên hắn muốn khiến ta cũng nhập ma.

Hôm nay nếu không phải Uyển Uyển đến, ta không biết mình có thể kiên trì đến bao lâu.”

Thái Hằng và Thượng Tuế nghe nói thế cũng không bất ngờ, chỉ bảo: “Vậy trừ khi cậu thật sự nhập ma, nếu không hắn sẽ không dung hợp với cậu.”

“Nếu ta thật sự nhập ma thì sao? Lận Ngôn Chi năm đó cũng từng nhập ma, y không sợ sao?”

“Năm đó, Lận Ngôn Chi phong ấn một pháp trận trong ký ức của y, chỉ cần dung hợp hồn phách, ký ức của y sẽ tự mở ra, pháp trận tự động có hiệu lực.

Bất luận cậu là thần hay là ma…” Thượng Tuế điềm tĩnh giải thích: “Chỉ cần hồn phách dung hợp, khoảnh khắc đó cũng sẽ bị pháp trận của y phong ấn.

Sở dĩ chúng ta không g.i.ế.c được Tà Thần là vì Tà Thần không có thực thể, chỉ cần pháp lực của Lận Ngôn Chi có hiệu lực, hắn bị hồn phách Lận Ngôn Chi phong tỏa, chúng ta có thể g.i.ế.c hắn.”

“Vậy hiện giờ ta vô dụng rồi, các người định làm sao đây?” Giản Hành Chi nghe vậy, tò mò hỏi: “Đẩy một người khác ra làm vật chứa phong ấn hắn?”

“Tà Thần là thần, chỉ có thần thể mới có thể làm vật chứa của hắn, cũng chỉ có thần mới có thể g.i.ế.c hắn.”

Nghe vậy, Giản Hành Chi chợt hiểu: “Bởi vì Lận Ngôn Chi là bán thần duy nhất ở thế giới này, cho nên y là người duy nhất có khả năng dùng hồn phách giam giữ tà thần?”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 486: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt