Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 487: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Không sai.”

Hai bên rơi vào im lặng.

Giản Hành Chi cười hỏi: “Ta g.i.ế.c Tà Thần, Uyển Uyển có thể lấy được công đức cứu thế, sau này sẽ khỏe mạnh an khang, vĩnh hưởng tiên niên, đúng không?”

Thượng Tuế và Thái Hằng đều không lên tiếng.

Giản Hành Chi biết đáp án, thở dài nói: “Vậy cũng chỉ còn cách này thôi, hắn không muốn ăn ta …” Y nhướng mày: “Vậy ta ăn hắn là được.”

Thượng Tuế và Thái Hằng ngây người, Giản Hành Chi bình tĩnh căn dặn: “Tối nay, hai người hãy nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị sẵn sàng.

Sáng sớm mai hãy đến đón Uyển Uyển, sau đó đánh ta bị thương, rồi truyền tin tức ta nhập ma ra ngoài.

Hắn sẽ tới tìm ta.”

“Chỉ cần hắn tới tìm ta …” Giản Hành Chi ngước mắt nhìn họ: “Ta sẽ cố gắng dung hợp hồn phách với hắn.”

Hai người không lên tiếng.

Giản Hành Chi cau mày: “Hai người còn lưỡng lự cái gì?”

“Được.”

Rốt cuộc Thượng Tuế lên tiếng: “Ngày mai, ta đến đón Uyển Uyển.”

Dứt lời, bà xoay người, dẫn Thái Hằng rời đi.

“Đợi đã.” Giản Hành Chi đột nhiên gọi họ lại, hai người quay đầu, thấy Giản Hành Chi giơ tay chỉ lên thắt lưng Thái Hằng: “Đeo kiếm lên.”

Thái Hằng chần chờ chốc lát, lấy kiếm Giản Hành Chi tặng ông ra, treo lên thắt lưng.

Giản Hành Chi hài lòng, phất tay: “Đi đi.”

Hai người rời đi, Giản Hành Chi thở dài, ngồi về chỗ, ngây ngốc nhìn đống lửa một lúc rồi xoay đầu dịch chăn cho Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển cảm giác được động tác của Giản Hành Chi, đưa lưng về phía y, cắn chặt môi dưới.

Bỗng nhiên nàng rất oán hận, hận chính mình trong quá khứ, hận chính mình vô dụng.

Nếu như nàng mạnh một chút, có lẽ không khiến người nàng yêu thương rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Nếu như năm đó nàng cố gắng một chút, thông minh một chút, dốc hết sức lực, vậy giờ phút này có lẽ nàng đã không nuối tiếc như vậy.

Cách gì…

Nàng nhắm mắt, lông mi khẽ run.

Cách gì… mới có thể cứu được Giản Hành Chi?

Nàng cố sức tìm tất cả phương án giải quyết trong đầu.

Giản Hành Chi nhìn đống lửa thật lâu, chậm rãi lên tiếng: “Uyển Uyển.”

Tần Uyển Uyển không đáp lời, giọng Giản Hành Chi bình tĩnh: “Lần trước ở Hoa Thành, hai chúng ta thành thân giả.

Ta vốn định đợi sau này nhưng ngày mai ta phải đi rồi, ta còn có thể cưới nàng không?”

“Ừm.”

Tần Uyển Uyển khàn giọng đáp.

Giản Hành Chi mỉm cười, y ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng, ngẫm nghĩ rồi giơ tay lên, cảnh tượng xung quanh chậm rãi biến hóa thành một cánh rừng trúc.

Tần Uyển Uyển ngồi dậy, ngoảnh đầu nhìn thấy phía trước là nhà trúc đèn đuốc sáng trưng, giăng đèn kết hoa.

Giản Hành Chi đã thay hỉ bào, nàng cúi đầu phát hiện trên người mình cũng mặc áo cưới.

Nàng cách rèm châu nhìn Giản Hành Chi, Giản Hành Chi vươn tay về phía nàng.

Tần Uyển Uyển run run, nhẹ nhàng đặt tay lên tay Giản Hành Chi.

Cả thế giới tựa như chỉ có hai người bọn họ, lại tựa như không phải.

Bóng lá xào xạc xung quanh, gió thổi rừng vang, dường như đất trời đang dự lễ vỗ tay, nhìn đôi cô dâu chú rể cùng bước về trước.

***

Tay y vừa ấm áp vừa vững vàng, dẫn nàng bước lên thảm đỏ mềm mại, bước lên bậc thềm, đi vào đại sảnh nhà trúc.

Đại sảnh nhà trúc thắp nến đỏ, bọn họ đứng ở giữa, xoay người ra ngoài phòng.

Giản Hành Chi mỉm cười, tự mình hô: “Nhất bái thiên địa.”

Tần Uyển Uyển và y cùng nhau cúi lạy.

Lại nghe y tự hô: “Nhị bái cao đường.”

Hai người cùng xoay người về phía cao tọa trống rỗng, liếc nhìn nhau.

Tần Uyển Uyển bật cười: “Lúc nãy nên giữ phụ mẫu ta lại.”

“Buổi hôn lễ này …” Giản Hành Chi nhìn nàng, chỉ nói: “Ta biết là được rồi.”

Tần Uyển Uyển không nói nên lời.

Nàng chợt hiểu ý của y.

Chuyến này y đi không có ngày về, hôn lễ này là niềm an ủi của y, y cũng không hi vọng để lại vết tích khác trong cuộc đời nàng.

Một người sắp c.h.ế.t không cần để lại bất cứ phiền não gì cho người khác.

Mắt Tần Uyển Uyển bất giác rưng rưng, Giản Hành Chi giả vờ không phát hiện.

Y mỉm cười, cúi đầu với nàng, giọng nói dịu dàng: “Phu thê giao bái.”

Tần Uyển Uyển nhìn y cúi đầu, đau khổ nhắm mắt lại, chậm rãi cúi đầu theo.

Hai người làm lễ xong, nàng nghe thấy giọng nói hơi xấu hổ của y: “Đưa vào động phòng.”

Hai người cùng bước vào phòng ngủ.

Buổi tối hôm đó, nến đỏ là y thắp, rèm là y buông.

Nàng nhớ đó là rèm lụa mỏng, ánh sáng nến đỏ chiếu xuyên vào trong, y dịu dàng hôn lên trán nàng.

“Uyển Uyển…” Giọng y rất khẽ: “Ta dạy nàng bài học cuối cùng.”

Dứt lời, y nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Trước giờ y là người l* m*ng, nhưng hôm đó lại dịu dàng lạ thường, y vừa cẩn thận vừa vụng về khe khẽ gọi tên nàng.

Y lướt nhẹ qua tóc nàng, mười ngón tay đan nhau, ngưng mắt nhìn vào mắt nàng, cho đến khoảnh khắc cuối cùng.

Nàng nhìn thấy sông núi nhật nguyệt, cảm nhận được linh lực dồi dào của y truyền từ gân mạch vào.

Nàng lập tức nhận ra y đang làm gì, vừa định vùng vẫy đã bị y ôm chặt lấy.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 487: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt