Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 154

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

“Không ra bờ sông, vậy dùng nước lạnh không tắm được à? Tao đây ngày nào chả tắm nước lạnh, có thấy ốm đâu. Sinh ra ở nông thôn mà còn đỏng đảnh như tiểu thư vậy, không có số làm phượng hoàng thì có dùng nước gì cũng vậy thôi…”

Mã Tú Trúc thấy con gái dám cãi lại, đôi mắt trừng to hơn, mắng chửi một tràng cho đã miệng thì chợt im bặt, bởi vì liếc thấy bóng con trai út trở về. Lục Thời Thâm vừa bước vào sân đã nghe thấy tiếng mẹ mắng mỏ, nhưng anh không nói gì, cứ lẳng lặng xách xô nước vào bếp.

Lục Nhược Linh nhanh chóng chạy theo vào, vội vàng cầm gáo múc nước đổ vào cái chảo gang to đùng rồi tủm tỉm cười, “Mẹ sợ anh hai nhất đấy.”

Nghe cô em chồng nói vậy, Dương Niệm Niệm cũng phì cười.

“Giờ mẹ em đang sốt ruột tìm chồng cho em đấy, em phải để ý một chút. Đừng để mẹ nói sao nghe vậy. Nếu còn lưỡng lự thì cứ lén tâm sự với chị dâu, hỏi ý kiến của chị ấy xem sao.”

Quan Ái Liên là một người ngay thẳng, biết lẽ phải nên Dương Niệm Niệm tin tưởng. Nếu Lục Nhược Linh nghe lời cô ấy, chắc chắn sẽ không lấy phải người quá tệ.

Lục Nhược Linh cười ngây ngô, “Chị dâu hai, hay là… chị với anh hai ở lại thêm mấy hôm đi, chờ em đi xem mặt rồi hẵng về.”

Trải qua hai ngày chung sống, Lục Nhược Linh quý chị dâu hai lắm. Nhìn thì nũng nịu như một cô tiểu thư thành phố, nhưng thực tế chẳng hề yếu đuối chút nào. Nhất là khi cãi nhau với mẹ cô, trông oai phong và thú vị lắm.

Không đợi Dương Niệm Niệm trả lời, Lục Thời Thâm đã từ chối thẳng thừng, “Việc xem mặt của em đã có anh cả và chị dâu lo rồi, em có gì không biết cứ hỏi họ. Sắp hết ngày nghỉ phép rồi, chúng ta không thể ở lại lâu hơn được.”

Nghe vậy, Lục Nhược Linh có chút hụt hẫng, nhưng cũng không ý kiến gì thêm. “Em đi đun nước tắm đây, anh hai, chị dâu hai ra ngoài đợi cháu chút nhé.”

Dương Niệm Niệm đi theo sau Lục Thời Thâm, nói nhỏ, “Anh đi cùng em ra nhà xí đi.”

Lục Thời Thâm vừa kịp "Ừ" một tiếng, tiếng Lục Nhược Linh đã lanh lảnh vang lên sau lưng:

“Lát nữa tắm xong thì cứ giải quyết tại chỗ nhé, trong nhà ai cũng làm vậy cả.”

Dương Niệm Niệm lảo đảo suýt té, may sao Lục Thời Thâm kịp níu cô lại. Cô vờ như chẳng nghe thấy gì, vội vã bước thẳng tới khu vệ sinh.

Lục Thời Thâm đứng cách đó chừng hai ba thước, lặng lẽ đợi cô.

Đêm đó trời âm u, không trăng, quả thực “đưa tay không thấy năm ngón” chẳng chút ngoa dụ. Cô suýt nữa thì hụt chân vào hầm xí. Sợ cô vấp ngã lần nữa, Lục Thời Thâm nắm chặt bàn tay nhỏ của cô. Vừa bước được vài bước, Dương Niệm Niệm chợt dừng lại.

“Sao thế?” Lục Thời Thâm khẽ hỏi.

Dương Niệm Niệm tinh nghịch cọ nhẹ lòng bàn tay anh, đoạn bất chợt lấy hết can đảm, đẩy Lục Thời Thâm áp vào bức tường đất.

“Thấy hai bữa nay anh có vẻ dễ tính hơn, em muốn tặng anh một món quà be bé.”

“Đừng bậy bạ, người ta trông thấy thì còn mặt mũi nào nữa.” Lục Thời Thâm mím môi, giọng nói cương nghị.

“Tối đen như mực thế này, ai mà thấy được chứ?”

Được màn đêm che khuất, Dương Niệm Niệm như có thêm bạo gan. Thực ra, cô đã muốn hôn anh từ lâu rồi. Giờ có cơ hội, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Đặc biệt là khi nghe anh nói chuyện với vẻ mặt nghiêm nghị, cô lại càng muốn trêu chọc anh hơn.

Dương Niệm Niệm nhón gót, định ghé môi hôn anh, nhưng chỉ chạm được vào cằm, còn bị râu lún phún của anh chọc vào.

Cô tức tưởi trợn đôi mắt tròn xoe, oán hờn: “Cái cằm của anh sao cứ ngẩng cao mãi vậy hả?”

“…”

Lục Thời Thâm nhìn cô không nói lời nào.

Lần đầu không thành, Dương Niệm Niệm vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Cô bèn đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt góc cạnh của anh, ghì chặt. Vừa nhắm đúng chỗ định ghé xuống, một đôi bàn tay rắn rỏi bất chợt đặt lên eo cô. Chưa kịp để cô phản ứng, cả người cô đã được nhấc bổng lên một chút. Nhờ thế, cô mới có thể ghé môi lên môi anh một cách dễ dàng.

Anh chàng này, cũng khá tinh ý đấy chứ…

Cảm giác mềm mại, lành lạnh ấy khiến Dương Niệm Niệm hơi ngẩn người. Hai người cứ ngây ngốc dán vào nhau, không nhúc nhích. Cô là lần đầu tiên, chẳng có kinh nghiệm, mà Lục Thời Thâm thì còn ngây ngô hơn nhiều.

Vừa mới chạm vào môi Lục Thời Thâm, Dương Niệm Niệm còn có chút kích động, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cũng nhận thấy tim Lục Thời Thâm đập thình thịch. Thế nhưng, hai người cứ cứng nhắc đứng yên mấy chục giây, đột nhiên cô lại thấy ngượng ngùng, thậm chí muốn phá ra cười.

Anh chàng này cứ như khúc gỗ thế này, thật là đáng yêu mà cũng đáng giận làm sao.

Dù là lần đầu thử, nhưng Dương Niệm Niệm cũng đã xem không ít cảnh hôn trong mấy bộ phim chiếu bóng, nên cô có phần dạn dĩ hơn Lục Thời Thâm một chút. Cô thử khẽ lướt lưỡi lên đôi môi anh.

Chẳng ngờ, hành động này đã khiến Lục Thời Thâm hoàn toàn không còn kiềm chế được nữa.

Dương Niệm Niệm chỉ thấy mình bị anh ôm rồi xoay người, lưng dán sát vào tường đất lạnh lẽo, cả cơ thể bé nhỏ bị thân hình cao lớn của anh kẹp chặt giữa anh và bức tường, như một con kiến con.

Lục Thời Thâm, người ban đầu còn cứng nhắc như khúc củi khô, giờ đây như bừng tỉnh, toàn thân nóng rực. Hơi lạnh dần tan biến, thay vào đó là hơi thở ấm nóng, đầy mạnh mẽ bao trùm lấy đôi môi cô. Nụ hôn không hề nhẹ nhàng, có chút vấp váp nhưng lại mê hoặc đến lạ.

Hơi thở ấm áp bao trùm lấy hai người, nhiệt độ không khí xung quanh dường như cũng nóng lên. Dương Niệm Niệm chỉ thấy mình như bị anh đoạt hết hơi thở, đầu óc quay cuồng, đôi tay vô thức níu chặt lấy cổ anh.

Chẳng biết qua bao lâu, Lục Thời Thâm cảm thấy nếu cứ tiếp tục, e rằng mình sẽ không sao kìm chế được nữa, nên cuối cùng đành dừng lại. Anh ôm siết cô vào lòng, tựa như sợ cô sẽ vụt khỏi tay mình.

Cả hai đều lặng im, chỉ có tiếng thở dốc hỗn loạn, dồn dập biểu lộ hết thảy cảm xúc.

Dương Niệm Niệm lần đầu tiên nhận ra, Lục Thời Thâm, con người ngày thường nghiêm cẩn, đứng đắn ấy, lại có một khía cạnh bùng cháy đến lạ. Thế này mà về tới đơn vị thì… chắc cô phải độn thổ mất thôi…

Ý nghĩ vừa chợt hiện, một tiếng bước chân dồn dập đã bất ngờ vọng lại. Dường như không vui vì bị quấy rầy, Lục Thời Thâm khẽ nhíu mày, đứng thẳng người, che chắn Dương Niệm Niệm ở phía sau.

Lục Nhược Linh ba chân bốn cẳng chạy tới, nhìn thấy một bóng đen, giật mình hoảng hốt. Nhìn kỹ, cô bé mới nhận ra đó là anh hai và chị dâu hai của mình. Cô ngạc nhiên hỏi:

“Chị dâu hai, chị không vào khu vệ sinh à? Sao lại cùng với anh hai đứng ở đây?”

Không chờ hai người kịp đáp lời, cô đã hấp tấp nói: “Nếu chị dâu hai không vội, em xin phép đi trước nhé. Em đau bụng quá, sắp không nín được rồi!”

Dương Niệm Niệm ngượng đỏ mặt tía tai, đáp: “Em cứ đi đi, chị giải quyết xong rồi.”

“Thế em đi đây. Nước tắm đun xong rồi đấy, chị vào tắm nhanh đi.”

Lục Nhược Linh ba chân bốn cẳng phi thẳng tới hầm xí. Dương Niệm Niệm nhìn tốc độ ấy mà có chút lo ngại, sợ cô bé dẫm hụt chân vào hố.

Thấy cô bé đã khuất bóng, Dương Niệm Niệm khẽ chọc vào lưng Lục Thời Thâm: “Anh ơi, chúng ta về nhà lẹ đi thôi.”

Nghĩ đến mọi chuyện vừa rồi, má cô nóng bừng, ngượng đến mức không dám nhìn thẳng vào Lục Thời Thâm.

“Ừ.”

Lục Thời Thâm khẽ khàng lên tiếng, lúc này mới chợt nhận ra giọng mình đã khàn đi mấy phần. Anh nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, nắm tay Dương Niệm Niệm bước về phía cửa chính.

Tới trước sân nhà, anh không vào vội, khẽ nói: “Em vào trước đi, anh ra bờ sông giải nhiệt một lát.”

Dương Niệm Niệm gật gù, đáp lại anh bằng một cái liếc mắt đầy ẩn ý: “Mai còn phải dậy sớm làm việc, anh … đừng quá gắng sức nhé.”

Dứt lời, cô chạy vội vào gian nhà chính.

Lục Thời Thâm đứng sững như trời trồng. Anh chỉ định ra tắm rửa thôi mà, cô vợ nhỏ này lại nghĩ đi đâu xa lắc vậy không biết?

Dương Niệm Niệm mặt mày đỏ bừng, vừa bước vào căn phòng phía Tây thì chạm mặt Quan Ái Liên. Thấy mặt cô ửng đỏ, Quan Ái Liên lo lắng hỏi dồn:

“Niệm Niệm, mặt em sao mà đỏ thế này? Chẳng lẽ bị cảm nắng?”

“Đỏ lắm sao ạ?” Dương Niệm Niệm giật mình sờ sờ má, “Chắc tại trong nhà xí hầm hập quá ạ.”

“Môi thím cũng đỏ lắm ạ.” Lục Bảo Bảo tủm tỉm cười.

Ban đầu Quan Ái Liên chưa nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng nghe thằng bé con nói vậy, cô mới chú ý thấy môi Dương Niệm Niệm quả thực rất đỏ. Nhớ lại cô vừa đi cùng Lục Thời Thâm, Quan Ái Liên trong lòng đã hiểu ngọn ngành.

Cô lườm thằng bé một cái rồi nói: “Ngủ sớm đi con!”

Dương Niệm Niệm ngượng chín cả người, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống. Cô cảm thấy Quan Ái Liên như đã đoán trúng tim đen. Cô vội vàng lấy quần áo ra, "Chị dâu, em đi tắm trước đây."

“Đi đi.” Quan Ái Liên tủm tỉm cười, khẽ vẫy tay.

Vợ chồng mới cưới, đôi chút mặn nồng là chuyện thường tình. Cô ấy là người từng trải, tất thảy những chuyện này đều đã kinh qua.

Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 154