Quan Ái Liên thấy hơi chột dạ, đúng là con bé Nhược Linh này cũng thật là, đánh người thì đánh thôi, sao lại giáng thẳng vào mặt người ta thế? Thành ra giờ cô ấy ra mặt cũng thấy ái ngại đôi chút, chẳng dám tự tin cất lời.
Quan Ái Liên nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng nói: “Em gái tôi sẽ không vô duyên vô cớ mà đánh người đâu, ở đây chắc chắn phải có uẩn khúc gì đó.”
Mặt bà Tiền sưng lên như quả bóng cao su bơm căng, chực chờ nổ tung. Bà ta chỉ thẳng vào Lục Nhược Linh mà tuôn một tràng mắng chửi: “Uẩn khúc là nó không chịu động phòng với con trai tôi! Nhà nào con dâu lại không chịu chiều chồng? Nó đã gả cho con trai tôi rồi, còn làm trò làm giá làm gì? Nhà tôi bỏ cả đống tiền lễ hỏi cưới nó về để thờ à?”
Bà Tiền chính gốc là một người đàn bà đanh đá ở nông thôn. Lời lẽ của bà ta cực kỳ khó nghe, nếu không phải vì nể mặt Dương Niệm Niệm và Quan Ái Liên là người nhà chồng của Lục Nhược Linh, chắc bà ta còn mắng chửi thậm tệ hơn nữa.
Quan Ái Liên vốn dĩ thấy Lục Nhược Linh không bị hại, còn đánh cho thằng Tiền Dũng mặt mũi sưng vù thì không muốn làm lớn chuyện. Ai ngờ bà Tiền lại nói năng quá quắt như vậy. Ngay trước mặt các cô, bà ta đã thế này thì sau lưng không biết còn hành hạ Nhược Linh đến mức nào. Nhìn thấy Lục Nhược Linh ngây ngốc đứng đó, không biết cãi lại một câu nào, Quan Ái Liên lườm bà Tiền một cái, sắc mặt còn hung dữ hơn cả bà ta.
“Bác gái à, bác nói thế là không đúng rồi. Chuyện vợ chồng son, bác là mẹ xen vào làm gì? Chỉ cần Tiền Dũng đối xử tốt với Nhược Linh, ngày tháng còn dài, Nhược Linh cảm động trước tấm lòng của cậu ấy, chẳng lẽ còn không thuận tình động phòng à?”
“Làm sao nữa hả? Cô nói làm sao nữa hả?” Bà Tiền vừa nói vừa chồm hổm nhảy cồ cộ lên một bước. “Con trai tôi suýt chút nữa thì bị nó đánh cho toi mạng rồi đây này. Từ ngày nó về nhà tôi, nhà tôi chẳng có ngày nào yên ổn. Nếu cô thấy em gái cô bị oan ức, thì bây giờ đưa nó về luôn đi. Trả lại hết tiền lễ hỏi cho nhà tôi. Chúng tôi coi như chưa từng cưới cái con dâu này, dù sao chúng nó cũng chưa đăng ký kết hôn, con bé vẫn còn là con gái, ai cũng chẳng thiệt gì.”
Sở dĩ bà Tiền tự tin như vậy là vì bà ta chắc mẩm rằng, Quan Ái Liên không thể tự quyết định việc đón Lục Nhược Linh về nhà. Nếu nhà họ Lục dám đứng ra đòi lại con gái, thì ngày ấy đã chẳng đưa con bé về đây rồi.
“…”
Quan Ái Liên tức đến không nói nên lời, sự tự tin trong cô vơi đi một nửa. Bà Tiền nói không sai, cô ấy đúng là không có khả năng tự quyết. Thứ nhất, cô ấy làm gì có nhiều tiền như vậy? Thứ hai, bố mẹ chồng cũng không đồng ý đón Nhược Linh về, họ ngại mất mặt với hàng xóm.
Bà Tiền thấy Quan Ái Liên lưỡng lự thì cằm hếch lên trời, liếc mắt khinh khỉnh, hừ một tiếng.
“Hôm nay tôi nói thẳng cho các cô biết, tối nay con gái nhà các cô mà còn không chịu động phòng với con trai tôi, thì đừng trách nhà tôi không khách khí. Nếu không phải đàn ông nhà tôi đi đắp đê, thì tối qua đã cho con bé một bài học rồi.”
Từ lúc bước vào sân, Dương Niệm Niệm đã âm thầm quan sát Tiền Dũng. Hắn cứ đứng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chẳng hề có chút biểu cảm nào khi thấy mẹ và hai chị cãi nhau ầm ĩ. Ánh mắt cũng đờ đẫn, trông hệt khúc gỗ, vừa nhìn đã thấy có vấn đề. Chẳng hiểu sao ngày xưa mọi người lại bảo hắn ta hiền lành thật thà, ai dè lại là một kẻ ngốc nghếch thế này.
Khi đã chắc chắn Tiền Dũng đúng là có vấn đề về trí não, Dương Niệm Niệm lạnh giọng lên tiếng: “Nhà bác giấu giếm tình trạng của con trai, rõ ràng là có hành vi lừa gả. Nhược Linh chưa thưa lên Công an là còn may đấy. Không cần bác phải đuổi đâu, hôm nay chúng tôi đến đây là để đón em ấy về nhà.”
Quan Ái Liên kinh ngạc nhìn sang Dương Niệm Niệm, không chắc cô đang nói thật hay chỉ hù dọa bà Tiền. Tuy vậy, cô ấy hiểu rằng lúc này không thể làm hỏng chuyện, lập tức tiếp lời: “ Đúng thế, chúng tôi đến đây là để đón Nhược Linh về.”
Bà Tiền trợn mắt muốn rớt cả tròng ra ngoài: “Lừa gả cái gì? Cô nói ai lừa gả hả? Nhà tôi vàng thật bạc thật cưới con bé về, sao lại là lừa gả? Ăn nói linh tinh, tôi xé nát cái mồm cô ra bây giờ!”
Bà Tiền chẳng hề sợ Dương Niệm Niệm. Theo bà ta, Dương Niệm Niệm trông yếu ớt chẳng có chút sức lực nào, trừ cái mặt xinh ra thì còn chẳng khó nhằn bằng cô Ái Liên đây. Hừ! Càng không tin Dương Niệm Niệm có thể đón Lục Nhược Linh về. Vợ chồng Lục gia tiếc từng đồng bạc, Dương Niệm Niệm là chị dâu, có bỏ ra nổi cả đống tiền để hủy hôn không? Sống ngần ấy tuổi đầu, bà ta chưa từng nghe thấy chuyện hoang đường đến thế.
Nghĩ đến đây, bà ta hừ một tiếng đầy mỉa mai rồi đi đến trước mặt Lục Nhược Linh, đẩy mạnh cô bé vào người Dương Niệm Niệm: “Muốn mang nó đi à? Mau mang nó đi nhanh lên! Ngay bây giờ! Ngày mai nhớ mang tiền lễ hỏi sang đây, còn nó thì đừng hòng vác về nữa!”
Dương Niệm Niệm không thèm đôi co với bà ta, nắm tay Lục Nhược Linh: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Nói nhiều với thứ người già miệng lưỡi càn quấy này chỉ tổ tốn hơi. Lục Nhược Linh nãy giờ cứ tưởng Dương Niệm Niệm chỉ nói lấy lệ, giờ thấy chị dâu thật lòng muốn đưa mình đi, tựa hồ tìm được cọc để bám, bèn "oa" một tiếng òa khóc nức nở.
“Chị dâu ơi, chị dâu thật sự đến đón em về ư? Em không muốn ở đây đâu! Nhà này bắt nạt em quá thể. Em không chịu cho cái thằng Tiền Dũng động phòng, vậy mà bà ta xông vào lột phăng quần áo của em, rồi đẩy cái thằng khốn đó lên người em!”
Dương Niệm Niệm và Quan Ái Liên nghe xong mà rợn tóc gáy. Hai cô gái không thể nào ngờ được nhà này lại dám làm ra cái chuyện tởm lợm đến vậy! Đây mà là việc con người làm được sao? Nếu Lục Nhược Linh còn ở lại đây, không phát điên thì cũng là may lắm rồi.
Tiền Dũng nãy giờ vẫn im ỉm, bỗng nhiên ngây ngây ngô ngô nói toáng lên: “Con cũng chẳng biết đẻ con đâu, mẹ bảo phải dạy con. Mẹ có phải người ngoài đâu mà lạ.”
Bà Tiền mặt trơ như đá, chẳng chút xấu hổ, lại còn ra vẻ đúng lý: “Con trai tôi chưa biết mùi đời, có hiểu gì đâu, tôi dạy nó thì đã làm sao? Nhà nào con trai không phải mẹ ruột dạy nói, dạy đi? Tự nhiên sinh ra là nó đã biết à?”
Quan Ái Liên nghe đến đây thì ghê tởm không sao chịu nổi, quát lên: “Phì! Thế bà biết dạy dỗ như vậy thì thôi đừng cưới vợ nữa, bà với con trai bà cứ thế mà sống với nhau đi! Thật là tởm lợm hết chỗ nói!”
Dứt lời, cô ấy kéo tay Dương Niệm Niệm và Lục Nhược Linh, sải bước ra ngoài.
Bà Tiền nghe Quan Ái Liên nói vậy thì như chạm phải điện, bùng nổ hẳn, chạy bổ ra tận cổng, chỉ tay vào bóng lưng ba người mà tuôn một tràng chửi rủa: “Cút đi! Cút đi cho khuất mắt! Mau mà vác nó đi cho rồi! Đi rồi thì đừng có vác mặt về nữa! Nhà tôi có tiền, còn sợ không cưới được vợ cho con trai à? Có gan thì mai đừng có đưa con bé về, hay chính con bé tự vác tiền ra mà hủy hôn đi …!”
Những lời chửi rủa của bà Tiền quả thật khó lọt tai vô cùng, hơn hẳn Mã Tú Trúc gấp mười lần. Mã Tú Trúc dù có nói năng cộc lốc, nhưng dù sao cũng là người trong nhà, bà ta cãi vã cũng chẳng buông lời độc địa quá. Còn bà Tiền thì khác, câu nào câu nấy chua ngoa, độc địa đến tận xương tủy.
Quan Ái Liên cũng đâu phải tay vừa. Biết Dương Niệm Niệm đã hạ quyết tâm giúp Lục Nhược Linh thoát khỏi đám người này, cô ấy chẳng hề e ngại bà Tiền, nghển cổ lên đấu khẩu tay đôi. Hai người mắng mỏ nhau từ nhà bà Tiền ra đến tận cổng thôn. Cả nửa xóm đều chạy ra hóng chuyện.
Bà Tiền vốn đã ghê gớm, nhưng Quan Ái Liên cũng chẳng hề kém cạnh, hai người "lực chiến" ngang tài ngang sức, chửi nhau hơn nửa tiếng đồng hồ mà không hề ngớt lời. Bà Tiền chửi rủa còn chỉ trỏ, nhảy chồm chồm như con cắc kè, mắng từ đời cha đời chú cho đến đời con đời cháu. Quan Ái Liên thì câu nào đáp trả câu đó, thậm chí còn "khuyến mãi" thêm vài câu thâm thúy.
Mãi đến khi ông trưởng thôn hớt hải chạy đến can ngăn, mọi chuyện mới tạm thời lắng xuống.
Thấy Dương Niệm Niệm cùng hai người kia đã đi xa, Tiền Dũng cũng hớt hải đuổi theo. Hắn ta bực tức quay sang gây sự với mẹ, lớn tiếng cãi: “Mẹ, sao mẹ lại để cô ấy đi rồi? Cô ấy còn chưa đẻ con cho con!”
Phải công nhận bà Tiền quả là người đàn bà cực kỳ ghê gớm. Cãi vã lâu đến thế mà giọng vẫn không hề khản đặc. Bà ta lườm nguýt ba người đã đi xa, rồi quay sang dỗ dành con trai: “Đừng lo, ngày mai vợ con sẽ lại vác mặt về thôi.”
Bà Tiền tin chắc nhà Lục gia sẽ chẳng chịu bỏ tiền ra để hủy hôn đâu. Ai mà chẳng biết Lục Nhược Linh chỉ là con nuôi? Lục Quốc Chí và Mã Tú Trúc làm gì mà thương con gái nuôi đến mức ấy? Nếu thật tình muốn đón về thì đã đón ngay ngày cưới rồi, còn chần chừ đến bây giờ làm gì? Biết đâu tối nay lại lẳng lặng vác trả về ấy chứ.