Nghe Quách đại nương nói vậy, lại thấy Dương Niệm Niệm nước mắt lưng tròng, vẻ mặt buồn bã, mọi người xung quanh lập tức đồng cảm với cô, ai nấy đều ầm ĩ lên án Hoàng Quế Hoa.
Đặc biệt là vợ ông thôn trưởng, bà ta khó khăn lắm mới lách người ra khỏi đám đông, bĩu môi, lớn tiếng chỉ trích: "Hoàng Quế Hoa, chuyện này bà sai quá rồi đấy! Niệm Niệm cũng là con gái bà, dù có thiên vị đến mấy cũng không thể bán con gái ruột của mình đi được ư? Mẹ ruột lại đi bịa đặt chuyện xấu về con gái mình, tôi sống gần hết đời người rồi, đây là lần đầu tôi được thấy chuyện lạ đời như vậy!"
Cô con dâu cả của thôn trưởng cũng hiếm hoi lắm mới đứng cùng phe với mẹ chồng, phụ họa thêm vào: "Thím Hoa đúng là quá đáng thật. Niệm Niệm khổ sở thế nào cả làng này ai mà chẳng biết."
Quách đại nương ở bên cạnh tiếp tục "liệt kê tội" những chuyện Hoàng Quế Hoa thiên vị.
" Tôi nhớ Niệm Niệm hồi xưa học hành giỏi giang hơn con Tuệ Oánh rất nhiều, thế mà bà ta lại cho Tuệ Oánh đi học, còn bắt Niệm Niệm ở nhà làm ruộng. Việc nặng nhọc, dơ bẩn trong nhà đều đổ hết lên đầu con bé. Tuệ Oánh chỉ việc cầm bút viết chữ, còn Niệm Niệm vì bản tính hiền lành, thật thà, ngày nào cũng bị khinh miệt trong chính căn nhà của mình.”
Dương Niệm Niệm xoay người, nắm chặt lấy tay Quách đại nương, gục đầu vào vai bà, nức nở thì thầm: "Đại nương ơi, cháu biết chỉ có đại nương là người tốt bụng nhất với cháu thôi. Nếu không có đại nương lên tiếng nói lời công bằng này, thì mọi ấm ức cháu phải chịu sẽ chẳng có ai thấu hiểu cả."
Lục Nhược Linh đứng bên cạnh xem mà sững sờ. Chị dâu thứ hai này của cô ở nhà thì ghê gớm hết sức, đối mặt với cả mẹ chồng còn chẳng nể nang ai, chẳng khác nào một nữ chiến thần bách chiến bách thắng vậy. Thế mà vừa về đến nhà mẹ đẻ đã biến thành một cô gái yếu đuối, mong manh dễ vỡ. Mới nói được vài câu mà nước mắt đã giàn giụa.
Được Dương Niệm Niệm ngợi khen, Quách đại nương cảm thấy phổng mũi vô cùng, như thể mình là một bậc anh hùng đang hành hiệp trượng nghĩa vậy. Bà ta càng nói càng hăng say:
"Con bé Niệm Niệm này trong lòng chất chứa bao nhiêu khổ tâm, tôi nhìn là thấy rõ mồn một. Ngày thường nó có hay hé răng than thở đâu, chỉ biết cắm mặt vào làm lụng quần quật, cái này thì không cần tôi nói, có mặt mũi nào ở đây mà không rõ chứ? Ngày nào chẳng thấy nó lúi húi ngoài bờ sông giặt giũ, hay cặm cụi dưới ruộng làm cỏ. Đến mùa vụ, nó làm việc đầu tắt mặt tối, có ai lại không biết cho được?"
"Hoàng Quế Hoa bà mua vải mới may áo cho mấy đứa con bà thì xúng xính, có bao giờ ngó ngàng đến phần con bé Niệm Niệm đâu. Nó quanh năm chỉ mặc lại bộ đồ cũ sờn của chị gái. Sáng nào cũng dậy sớm hơn cả gà gáy, tối mịt mới ngủ, có ai không xót cho cái thân con bé đáng thương ấy chứ?"
" Tôi đây là người ngoài, nhìn cảnh đó mà còn thắt cả ruột gan, vậy mà bà ta, đích thị là mẹ ruột, lại nỡ lòng làm ra cơ sự này. Cả cái thôn này ai mà chẳng biết bà thiên vị ra mặt, vậy mà giờ còn đi thêu dệt chuyện xấu xa sau lưng con gái mình nữa. Hỏi thật, đây là việc mà một người mẹ đáng lẽ nên làm hay sao hả trời?"
Những lời này nếu phát ra từ miệng Dương Niệm Niệm, có lẽ sẽ bị coi là cô tự kể lể nỗi khổ tâm. Nhưng khi chúng được Quách đại nương nói ra, mọi người liền nghĩ: "Ngay cả người ngoài còn chẳng đành lòng, thì con bé Niệm Niệm này chắc chắn là chịu quá nhiều ấm ức rồi."
Phải nói là Quách đại nương cũng lợi hại thật, tuôn một tràng dài như vậy mà không cần lấy hơi, vừa giúp Dương Niệm Niệm than khóc, lại vừa chỉ trích Hoàng Quế Hoa một cách thâm thúy.
Hồi trẻ, Hoàng Quế Hoa vốn nổi tiếng là người phụ nữ đẹp nhưng cũng là một góa phụ, nên những người phụ nữ trong làng vẫn luôn dè chừng bà ta sẽ quyến rũ chồng mình, từ lâu đã chẳng ưa gì bà ta. Giờ nghe tin bà ta làm những chuyện xấu xa này, họ liền nhao nhao đứng về phía Dương Niệm Niệm, thi nhau trách mắng Hoàng Quế Hoa và Dương Trụ Thiên.
Hoàng Quế Hoa ngẩn người, kế hoạch rõ ràng đâu ra đấy. Rõ ràng bà ta định giả bệnh để lừa Dương Niệm Niệm về, sau đó trách móc vài câu rồi xin lỗi và làm lành. Sao mọi chuyện lại không đi theo đúng kịch bản vậy?
Sắc mặt Dương Trụ Thiên cũng không khá hơn là bao, nếu không phải Dương Tuệ Oánh đã dặn đi dặn lại rằng không được làm lớn chuyện, hắn đã sớm xông lên đánh Dương Niệm Niệm một trận rồi. Thấy mọi người nói chuyện càng lúc càng khó nghe, hắn chen tới trước mặt Hoàng Quế Hoa, dùng chiêu "đạo đức" để ép Dương Niệm Niệm.
"Em định làm mẹ tức c.h.ế.t mới cam lòng à? Mặc kệ thế nào, mẹ cũng đã sinh ra và nuôi dưỡng em. Dù mẹ có làm sai hay có chút thiên vị, thì đó cũng là chuyện thường tình mà? Nhà nào mà chẳng có lúc không công bằng? Đứa con nào mà chẳng phải làm việc?"
Hoàng Quế Hoa lúc này bị mọi người nói cho đỏ mặt tía tai, không biết phải làm sao, nghe thấy con trai nói vậy, bà ta bỗng nảy ra một ý. Bà ta vội vàng ôm lấy ngực, giả vờ như đang lên cơn suyễn, thở dốc không ngừng.
Dương Trụ Thiên vỗ vỗ lưng Hoàng Quế Hoa, rồi quay lại trừng mắt mắng Dương Niệm Niệm: "Em xem em đã làm mẹ tức đến mức nào rồi kia kìa? Chẳng lẽ muốn mẹ quỳ xuống xin lỗi em thì em mới vừa lòng à?"
Hoàng Quế Hoa nghe lời này, liền lau nước mắt trượt từ trên ghế xuống, nói quỳ là quỳ ngay.
"Niệm Niệm, là mẹ không đúng. Mẹ quỳ xuống xin lỗi con được không? Con là người có tấm lòng rộng lượng, hãy tha thứ cho mẹ lần này."
Vốn đang nức nở trên vai Quách đại nương, Dương Niệm Niệm mắt sắc nhìn thấy cảnh này. Cô ra tay nhanh hơn Hoàng Quế Hoa một bước, không đợi bà ta quỳ hẳn xuống, cô đã thoăn thoắt quỳ sụp trước mặt bà ta. Niệm Niệm chẳng cho Hoàng Quế Hoa kịp hé răng thêm lời nào, vừa khóc nức nở vừa cất lời chất vấn: "Mẹ ơi, mẹ quỳ lạy con thế này là muốn làm con c.h.ế.t yểu hay sao? Mẹ làm con mang cái tội bất hiếu, con làm sao mà sống nổi đây? Mẹ à, có phải mẹ định bức tử con thêm lần nữa chăng?"
Ở một đất nước đề cao đạo hiếu, bất kể cha mẹ có làm sai điều gì, việc mẹ quỳ con trai hay con gái cũng có thể xóa bỏ mọi lỗi lầm trong mắt người ngoài. Nếu cô không quỳ xuống, dù có chịu oan ức lớn đến đâu cũng vô dụng.
Hoàng Quế Hoa trợn tròn mắt. Bà ta đã dùng mọi chiêu trò mà mình có, không ngờ cô con gái út nhỏ bé ngày nào lại tinh quái đến vậy, hóa giải hết mọi chiêu thức của bà ta. Đây còn là con gái út của bà ta nữa sao? Sao một con người có thể thay đổi lớn đến vậy chỉ trong vài tháng?
Hoàng Quế Hoa nhìn chằm chằm Dương Niệm Niệm, càng nhìn càng cảm thấy xa lạ. Đầu óc bà ta đột nhiên sáng tỏ, bà há miệng, sợ hãi chỉ vào Dương Niệm Niệm đang quỳ trước mặt. "Mày... mày không phải con gái tao!"
Ý niệm này vừa nhen nhóm, chợt bùng lên như lửa đồng cháy rụi, không cách nào dập tắt nổi. Bà ta trừng mắt nhìn chằm chằm Dương Niệm Niệm, chất vấn tới tấp: "Mày là đứa nào? Rốt cuộc mày là ai? Dù mày là ma quỷ hay thứ gì, thì mau cút ra khỏi thân xác con gái tao ngay lập tức!"
Cẩn thận nghĩ lại, con gái bà ta đã thay đổi rất nhiều kể từ sau khi nhảy sông. Hoàng Quế Hoa từ trước đến nay vốn rất mê tín, bà ta cảm thấy có thứ tà ma quỷ quái nào đó đã nhập vào người con gái út của bà. Nếu đúng là như vậy, thì mọi chuyện đều có thể giải thích được.
Dương Trụ Thiên như vừa bừng tỉnh sau một cơn mê, hắn ta cũng trợn mắt nhìn trừng trừng Dương Niệm Niệm, đẩy phắt cô sang một bên rồi gầm lên: "Thứ yêu nghiệt kia, mau cút ra khỏi người em gái tao ngay! Bằng không đừng trách tao ra tay không nương tình!"
Lục Nhược Linh vội vàng đỡ lấy Dương Niệm Niệm, hùng hổ hỏi: "Anh đẩy chị dâu thứ hai của tôi làm gì?"
Bọn dân làng bị mấy lời ma quỷ của mẹ con Hoàng Quế Hoa dọa cho hồn xiêu phách lạc, cứ thế lùi dần về phía sau, sợ rằng Dương Niệm Niệm thực sự đã bị quỷ dữ nhập vào, sẽ hóa thành tinh ăn thịt người không chừng.
Bà Quách cảm thấy mẹ con Hoàng Quế Hoa có chuyện mờ ám, bà nhíu mày nói: "Đây chẳng phải Niệm Niệm thì là ai? Ban ngày ban mặt mà hai người nói năng lảm nhảm gì vậy?"
Hoàng Quế Hoa chỉ vào Dương Niệm Niệm, ánh mắt bà ta đầy sợ hãi nhưng giọng nói thì vô cùng chắc nịch: "Nó không phải Niệm Niệm! Có thứ tà ma đã nhập vào người nó rồi! Cái thứ quỷ quái này chắc chắn đã bám lấy nó lúc nó nhảy sông!"
Dương Niệm Niệm cúi đầu, đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh. Đã mấy tháng trôi qua mà giờ họ mới ngờ vực cô không phải là nguyên chủ. Cô không biết nên tự thấy may mắn cho mình, hay nên đau lòng cho số phận của nguyên chủ đây.
Bà Quách nghe Hoàng Quế Hoa nói vậy, trong lòng không khỏi run sợ. Bà cảm thấy chuyện này quả thật có điều mờ ám. Nhưng ngoài miệng, bà vẫn cố gắng phản bác: "Ban ngày ban mặt, bà nói bậy bạ gì đấy? Tôi sống đến tuổi này rồi, chưa từng nghe có thứ tà ma nào có thể trú ngụ trong người ta cả mấy tháng đâu!"
Hoàng Quế Hoa cũng không biết phải chứng minh thế nào, nhưng bà ta vẫn khăng khăng người trước mặt không phải là con gái út của mình.
Dương Trụ Thiên trừng mắt nhìn Dương Niệm Niệm, ánh mắt hắn lóe lên vẻ tàn nhẫn: "Nhà chú Chu không phải có một con ch.ó mực hay sao? Con sẽ đi g.i.ế.c nó lấy máu! Con nghe nói những thứ quỷ quái rất sợ m.á.u chó mực!"