THIÊN KIM THẬT TRỞ VỀ, TA TRẢ LẠI THÂN PHẬN, THOÁT KHỎI LỒNG SON

3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Chúc Thanh Dao rõ ràng không ngờ mọi sự thuận lợi như vậy, nhất thời ngẩn ra.

Nhưng cũng rất nhanh lấy lại thần sắc, hai má ửng hồng:

“Vẫn là tỷ tỷ chu đáo.”

“Hay tỷ tỷ đi cùng muội ngày mai nhé? Muội mới về nhà, không thể tùy tiện cầm lấy chìa khóa.”

Ta mỉm cười khuyên nhủ:

“Chúc gia vốn là nhà của muội, cần gì khách sáo đến vậy?”

Chúc Thanh Dao lúc này mới nhận lấy chìa khóa, khóe miệng gần như không giấu nổi niềm vui.

Ta cố ý dặn thêm:

“Ba ngàn lượng bạc để chuẩn bị yến thọ cũng ở trong hòm bạc trong khố phòng.”

“Muội tùy ý sử dụng.”

Nàng càng thêm vui mừng, chủ động cam đoan:

“Tỷ tỷ, muội đã nói rồi, yến thọ này muội chỉ dùng một ngàn lượng thôi.”

“Tỷ cứ chờ xem đi!”

Ừ, ta sẽ đợi xem.

Chúc Thanh Dao xuất thân thế nào, ta rõ ràng hơn ai hết.

Từ nhỏ theo dưỡng phụ ra vào sòng bạc, lớn lên liền nhiễm thói tật xấu.

Ngay như lúc này đây, nàng tuy mặc xiêm y lụa là, nhưng ngón tay lại vô thức gõ nhịp trên mặt bàn.

Đó là thói quen trong sòng bạc – gõ ba ngắn hai dài, ẩn chứa ký hiệu ngầm.

Chúc Thừa Tuyển tìm được nàng, mừng rỡ đến mụ mị, chẳng điều tra kỹ lưỡng quá khứ.

Nghe nàng nói dưỡng phụ mẫu đã mất, liền chỉ biết thương xót, vội vàng đưa nàng về, chỉ cho học chút lễ nghi.

Kiếp trước nàng vừa nhập phủ, đã mang theo đống nợ, lén lấy trộm trang sức đi bán.

Khi đó ta mềm lòng, giấu chuyện này, còn lấy bạc dành dụm của mình đưa cho nàng.

Lòng tốt chẳng đổi lấy gì ngoài phản bội.

Kiếp này, ta chẳng ngại mang danh ác nữ, cố ý trao chìa khóa khố phòng cho nàng.

Tự tay thả chuột vào chum gạo.

Màn kịch sắp tới, ắt khiến người ta nhớ mãi không quên.

5

Chớp mắt nửa tháng trôi qua, đến sáng sớm ngày tổ chức yến thọ, tổ mẫu mới đến kịp kinh thành.

Xe ngựa của người bị hỏng dọc đường, phải dừng lại sửa mấy lượt, kéo dài đến mấy ngày mới tới nơi.

Ta cùng hai huynh đệ, ba người một nhà, ra tận trang viện ngoài thành đón tổ mẫu.

Nghe nói yến thọ lần này do Chúc Thanh Dao lo liệu, tổ mẫu lấy làm ngạc nhiên:

“Sao không phải là Thời Vận?”

“Mấy năm nay đều do nó thay ta lo liệu yến thọ, hiểu rõ sở thích của ta nhất.”

Chúc Thừa Tuyển hiển nhiên đã đoán trước được tổ mẫu sẽ hỏi vậy, liền chuẩn bị sẵn lời đáp:

“Thanh Dao lớn lên trong gia đình buôn bán, hiểu rõ giá cả thực phẩm, lại từng nhiều lần thay dưỡng phụ dưỡng mẫu tổ chức yến tiệc, kinh nghiệm dồi dào.”

“Nay về bên tổ mẫu, cũng muốn tận chút hiếu tâm.”

Chúc Thanh Dao nghe vậy, mắt đã đỏ hoe, giọt lệ lăn dài.

“Thanh Dao chưa từng gặp tổ mẫu và mẫu thân, nay mẫu thân đã không còn, chỉ có thể cố gắng dốc lòng hiếu thuận trước mặt tổ mẫu.”

Nhắc tới mẹ, tổ mẫu thở dài một tiếng.

“Cũng là một đứa nhỏ tốt.”

Người khẽ nhắm mắt trầm ngâm chốc lát, rồi tháo chiếc vòng tay gỗ xám nơi cổ tay xuống, tự tay đeo vào cổ tay Chúc Thanh Dao.

“Đây là lễ gặp mặt tổ mẫu tặng con.”

“Về sau sẽ càng ngày càng tốt đẹp.”

Chúc Thanh Dao khóc nức nở cảm tạ, nhưng khi cúi đầu nhìn vòng tay, lại khẽ nhíu mày.

Nàng đang oán trách tổ mẫu keo kiệt.

Hôm trước, nàng còn cố ý tới tìm ta, lén dò hỏi sở thích của tổ mẫu, bóng gió hỏi người thường tặng lễ gì cho người khác.

Sau khi nàng trở về nhà, phụ thân Chúc Quang Đốc đã tặng những món như văn phòng tứ bảo quý hiếm và hơn mười bức danh họa truyền đời.

Ca ca Chúc Thừa Tuyển cũng tặng không ít trang sức đắt tiền, gấm vóc quý hiếm.

Tổ mẫu có tư khố dồi dào, tất nhiên cũng phải có phần hậu hĩnh.

Ta khi ấy đã nói với nàng:

“Tổ mẫu thích lễ Phật, không ham vật chất, nhưng rất yêu ngọc xanh.”

“Mỗi dịp lễ tết, lễ vật cho con cháu trong tộc đều là vật làm từ ngọc xanh.”

Chắc hẳn nàng đã ngầm mong chờ từ lâu.

Bởi những thứ nàng nhận được khi về nhà, ngoài bộ xiêm y đang mặc hôm nay, đều đã đem bán đi trả nợ cờ bạc.

Nay tổ mẫu không như nàng mong đợi, chẳng tặng ngọc quý, lại đưa cho một chiếc vòng gỗ xám.

Nàng sao có thể không thất vọng?

Chỉ là nàng không biết, chiếc vòng trông có vẻ bình thường ấy, bề ngoài được sơn một lớp màu xám đặc biệt, còn bên trong là mộc trầm ngàn năm, có khảm chỉ vàng khắc chữ Phạn, giá trị có thể sánh ngang quốc bảo.

Miệng thì cảm ơn, mà nét thất vọng trên gương mặt lại không giấu được.

Tất cả đều lọt vào mắt tổ mẫu.

Người khẽ lắc đầu, đáy mắt hiện một tia bất mãn, song chẳng buồn giải thích về giá trị của chiếc vòng.

Suốt dọc đường về sau đó, mặc kệ Chúc Thanh Dao làm nũng lấy lòng thế nào, tổ mẫu vẫn giữ gương mặt lãnh đạm, không còn thân thiết như trước.

6

Về tới phủ, sắc mặt tổ mẫu càng thêm âm trầm.

Mới vừa rồi trời vừa mưa to một trận.

Lúc ta xuất phát lúc giờ Dần, trước cổng phủ còn sạch sẽ, giờ thì dính đầy bùn đất cùng lá cây rụng, nhếch nhác vô cùng.

Hai chiếc lồng đèn đỏ dưới mái hiên vẫn là loại dùng từ đêm giao thừa, chưa được thay mới.

Nay bị mưa tạt, càng thêm cũ kỹ, xơ xác ảm đạm.

Nhìn vào bên trong, trong viện lẽ ra phải treo rèm đỏ và đồ trang trí, mà chưa thấy gì được treo lên cả.

THIÊN KIM THẬT TRỞ VỀ, TA TRẢ LẠI THÂN PHẬN, THOÁT KHỎI LỒNG SON

3