THIÊN KIM THẬT TRỞ VỀ, TA TRẢ LẠI THÂN PHẬN, THOÁT KHỎI LỒNG SON

4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Không hề có không khí mừng thọ.

Tổ mẫu sa sầm nét mặt:

“Khách khứa sắp tới nơi rồi, trong viện vẫn chưa bài trí gì cả?”

“Còn cả chỗ đại sảnh đầy rác rưởi, đám hạ nhân quét dọn đâu hết rồi?”

Người không hề hay biết, sau khi Chúc Thanh Dao nhận việc quản gia, để tỏ rõ bản lĩnh, nàng bán đi một nửa số tiểu đồng và nha hoàn trong phủ.

“Tỷ tỷ xưa nay không làm việc nặng, chẳng hiểu được, phủ ta làm gì cần nhiều người đến thế?”

“Cứ mỗi năm phải trả tiền lương bổng cũng là một khoản lớn rồi.”

Lúc ấy, phụ thân ta tỏ ra hết sức vừa ý, còn khen ngợi nàng ta không ngớt lời, âm thầm chê trách ta vô dụng.

Nay trong phủ thiếu nhân lực, lại phân công hỗn loạn, xảy ra chuyện như vậy cũng chẳng có gì lạ.

Chúc Thanh Dao đỏ mặt, cúi đầu giải thích:

“Tổ mẫu, con đã sai người dọn dẹp rồi, chỉ là...”

Chưa kịp nói hết, thì Quận chúa Giản An đã xuống xe ngựa.

Ánh mắt nàng sáng bừng, vội chạy tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng ta.

Quận chúa rất nhanh hiểu ý, cất giọng giải vây:

“Thanh Dao vừa mới trở về, quản lý hạ nhân chưa quen cũng là chuyện dễ hiểu!”

“Aizz, đám hạ nhân kia là thấy muội ấy hiền lành nên lười biếng thôi, tổ mẫu về rồi thì tiện dạy dỗ lại bọn chúng một trận!”

“ Nhưng mà hạ nhân gan to như vậy, chắc cũng là có người đứng sau xúi giục đấy!”

Ánh mắt Chúc Thanh Dao khẽ liếc, giả vờ uất ức:

“ Nhưng trong phủ những người có thể sai khiến hạ nhân, chẳng phải đều là người thân của con hay sao? Ai lại nỡ làm vậy với con?”

Tuy nói thế, nhưng ánh mắt lại liếc về phía ta.

Tổ mẫu khẽ hừ một tiếng:

“Giờ chưa phải lúc truy cứu chuyện ấy.”

“Thanh Dao đã lo việc quản gia, thì mau chóng tìm người xử lý cho xong.”

“Đừng để mất mặt Chúc gia trước mặt khách khứa.”

7

Tổ mẫu đã lên tiếng, Chúc Thanh Dao nào dám chậm trễ, vội vàng vâng dạ, định đi tìm hạ nhân quét dọn.

Dù Chúc Thừa Tuyển thiên vị muội ruột này, nhưng cũng không muốn yến thọ hôm nay xảy ra trò cười, bèn chủ động nhận việc:

“Hôm nay ta vốn đã nghỉ, định ở nhà lo yến thọ cho tổ mẫu, vậy để ta lo việc bài trí trong viện và đại sảnh.”

Nhưng vừa nhìn thấy những đồ vật do Chúc Thanh Dao mua sắm, sắc mặt ca ca lập tức trầm xuống.

“Muội mua đèn lồng gì mà nhỏ xíu thế kia? Treo dưới mái hiên nhìn chẳng nổi bật chút nào.”

“Còn mấy tấm rèm đỏ thì ngắn củn, treo lên cứ như đồ tạm, lại chẳng phải màu hồng điều đúng lễ.”

“Rồi mấy chậu hoa mẫu đơn đã bàn trước đâu? Sao lại thay bằng mấy chậu thược dược héo rũ thế này?”

Chàng liên tục chất vấn, khiến Chúc Thanh Dao cúi gằm đầu, ấp úng nói:

“Ca ca… muội … muội không quen thuộc trong phủ, nên mua nhầm kích cỡ…”

Chúc Thừa Tuyển càng nhíu mày.

Đúng lúc ấy, tiếng xe ngựa vọng tới từ cổng chính, khách mời đã tới.

Chàng đành ngừng trách mắng, xoay người đi đón khách.

Chúc Thanh Dao thở phào nhẹ nhõm, lủi nhanh vào hậu viện.

Những tiểu thư quý nữ xuống xe, giẫm lên nền đất bùn nhão, nhìn cảnh bài trí vừa cẩu thả vừa lạc lõng của Chúc phủ, không hẹn mà cùng liếc mắt trao đổi.

Trên mặt ai nấy đều lộ vẻ ngập ngừng khó xử.

May mà Quận chúa Giản An biết giữ thể diện cho nàng ta, đích thân đứng ngoài cửa tiếp khách, lớn tiếng chào hỏi:

“Thanh Dao vừa về đã đảm đương việc quản gia, sơ suất là điều khó tránh!”

“Đám hạ nhân kia lại lười biếng không chịu làm việc, Thừa Tuyển đã đi chấn chỉnh rồi!”

Thân là quận chúa, lời nói có trọng lượng, ai dám không nể mặt?

Đám quý nữ đành gượng cười, làm bộ thân thiết nắm tay Chúc Thanh Dao.

Chúc Thừa Tuyển thở phào một hơi.

Nào ngờ, Chúc Thanh Dao chẳng ra gì.

Tiệc chưa mở, khách tới trước theo lệ sẽ vào hậu viện thưởng hoa uống trà.

Mà nàng lại không chuẩn bị đủ trà nước.

Chỉ riêng bên nữ quyến đã dùng hết toàn bộ trà chén và đĩa trái cây.

Phía nam viện, chư vị nam khách ngồi nhìn bàn trống trơn, chỉ biết cười gượng hàn huyên.

Chúc Thừa Tuyển đích thân chạy tới phòng bếp.

Mới biết số chén đĩa không đủ.

May có một tiểu nha hoàn nhớ ra, năm ngoái ta đã mua sẵn một lô lớn chén trà, cất trong kho bếp nhỏ.

Vội vàng lục ra dùng, mọi người tay chân rối loạn, lau rửa chén bụi lấm lem.

Khó khăn lắm mới dâng được trà lên.

Nhưng vừa nhấp môi, khách khứa đã biểu cảm lạ thường, ánh mắt dò xét.

Chúc Thừa Tuyển tự mình nếm thử một ngụm, suýt thì phun ra.

Tinh Nhi kể lại chuyện này cho ta, ta suýt bật cười thành tiếng.

Chỉ cần tưởng tượng đến kẻ sĩ sĩ diện như Chúc Thừa Tuyển, lúc ấy mặt mày đen lại, đã thấy sướng cả lòng.

Chẳng trách.

Ta vốn đã chuẩn bị trà Long Tỉnh hái trước tiết Thanh Minh, hương vị thuần hậu.

Mà Chúc Thanh Dao để tiết kiệm, mua toàn trà cũ ẩm mốc rẻ tiền, dù đầu bếp đã rây lọc nhiều lần, vẫn lẫn đầy cặn vụn.

Khi nước sôi đổ vào, lớp bã trà nổi lềnh phềnh trên mặt nước, gần như che khuất cả mặt chén.

Vị thì mốc meo khó ngửi.

8

Phía nữ khách lại càng hỗn loạn hơn.

Chúc Thanh Dao tự cao tự đại, hoàn toàn không buồn đọc quyển sổ ghi chú mà ta đã đưa cho nàng.

Khi sắp xếp trà điểm, nàng đã dẫn phu nhân Thái Phụ Tự Khanh và Trương nương tử của phủ Vệ Quốc công vào cùng một đình nghỉ mát.

Hai người này vốn là tri kỷ thuở thiếu thời, nhưng vì tranh đoạt phu quân mà trở mặt, từ đó hơn mười năm không thèm nhìn mặt nhau.

Những yến tiệc trong kinh có mời cả hai, đều khéo léo xếp họ ở hai đầu xa tít, tuyệt đối không ngồi cùng bàn.

THIÊN KIM THẬT TRỞ VỀ, TA TRẢ LẠI THÂN PHẬN, THOÁT KHỎI LỒNG SON

4