Từ Thuật cũng phụ họa theo.
" Đúng vậy, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, sau này chúng ta là anh em."
Hứa Nhiên nhìn Tiểu Huệ thoi thóp trên nền nhà thì cắn răng, cởi quần xuống. Tiểu Uông cầm điện thoại lên rồi vừa cười vừa quay lại.
Sau đó, người cầm điện thoại đổi thành Hứa Nhiên rồi đổi sang Từ Thuật. Cuối cùng lại là Nhất Hủ. Mấy người thay nhau chụp ảnh hết lượt này đến lượt khác.
Chu Lâm Xuyên nghe vậy thì liếc nhìn tôi: "Không ngờ cô Khương lại hiểu biết nhiều thứ vậy, có phải bình thường xem không ít mấy thứ đó không."
"Anh thấy giống phim anh xem à?"
Anh ta cười đểu: "Còn kích thích hơn cả phim tôi xem."
12.
Đêm khuya, mẹ Tiểu Huệ đột nhiên phát hiện con gái mình không có trong phòng nên bước ra ngoài tìm kiếm dưới màn đêm.
Trong núi về đêm tĩnh mịch, bốn phía không có ánh sáng nhưng chỉ riêng trong phòng của Hứa Nhiên và bạn cùng phòng của anh ta là sáng trưng.
Nhưng người mẹ chất phác không nghĩ nhiều đến vậy. Bà ấy nghĩ những đứa trẻ thành phố quen ngủ muộn nhưng giờ Tiểu Huệ mất tích nên người mẹ vừa vội vừa lo.
Lỡ như con gái bà ấy không cẩn thận rơi vào khe núi nào đó mà cô ấy lại không biết nói. Nếu có chuyện thì phải làm sao đây.
Bà ấy nghĩ mấy đứa trẻ thành phố hiểu biết nhiều nên nhờ bọn họ cùng giúp tìm con gái.
Bà ấy do dự không yên, sợ làm phiền bọn trẻ. Bà ấy suy đi tính lại nửa ngày, cuối cùng vẫn gõ cửa phòng.
Nhưng cửa vừa mở ra. Người mẹ kinh ngạc.
Trên người con gái không còn một mảnh vải. Làn da vốn trắng nõn bị hành hạ đến bầm tím khắp nơi. Cô ấy không nói được lời nào, miệng đã bị chính mình cắn đến chảy máu.
Tiểu Huệ ngã vật trên tấm chăn.
Người mẹ ngay lập tức ngây người nhưng còn chưa kịp để bà ấy phản ứng thì Vương Nhất Hủ đã đánh ngất mẹ Tiểu Huệ từ phía sau. Vương Nhất Hủ cười đểu: "Anh em, có muốn trải nghiệm thêm các trò khác không?"
13.
Tôi kể đến đây. Chu Lâm Xuyên đã không thể nghe tiếp nữa.
"Cô nghe câu chuyện này ở đâu ra vậy, sao mà ghê tởm đến thế."
"Thứ này không thể đăng báo được, tôi dám viết thì tòa soạn cũng không dám đăng."
Anh ta trông có vẻ tức giận: "Cô Khương, cô đã làm phí của tôi hơn một tiếng đồng hồ rồi, thời gian của phóng viên chúng tôi rất quý báu."
"Câu chuyện cô kể này, rốt cuộc có liên quan gì đến dự đoán chứ?"
"Cô không phải là muốn nói mấy người c.h.ế.t trong dự đoán, chính là mấy tên đàn ông này chứ?"
" Nhưng mấy tên đàn ông này có liên quan gì đến cô?"
"Nào có chuyện một người khuyết tật như cô bỗng nhiên có được sức mạnh thần bí, sở hữu sổ tử thần, viết tên ai người đó chết?"
Tôi có thể cảm nhận anh ta đang tức giận bởi vì anh ta đã nói năng lộn xộn. Tôi đặt cây bút kẻ mắt xuống: "Anh đừng nóng vội, tôi sắp kể xong rồi."
Anh ta bất đắc dĩ ngồi xuống rồi lại châm một điếu thuốc.
14.
Sau khi bốn kẻ đó hành hạ Tiểu Huệ và mẹ cô ấy thì trời đã về nửa đêm.
Bố của Tiểu Huệ chân đi không tiện nên mỗi khi bước đi đều khập khiễng. Ông không thích thằng nhóc Hứa Nhiên này và luôn cảm thấy anh ta nhiều tâm cơ nhưng không từ chối được vì Tiểu Huệ lại thích anh ta.
Con gái miền núi sớm đã gả đi theo chồng nhưng Tiểu Huệ nhất quyết muốn đợi Hứa Nhiên tốt nghiệp đại học. Cô ấy nói: "Hứa Nhiên đã hứa sẽ quay về cưới con."
"Sẽ đưa con ra khỏi núi rừng này, bố mẹ ạ, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ra ngoài, đó là lời Hứa Nhiên đã hứa với con."
Khi cô ấy diễn tả những điều này, đôi mắt lấp lánh như có những vì sao. Người bố thấy con gái vui vẻ như vậy, cũng đành chiều theo ý cô.
Ban đêm, trong lòng người bố cứ bồn chồn khó chịu nên giật mình tỉnh giấc nhưng lại phát hiện vợ mình không ở bên cạnh. Ông khập khiễng đi gõ cửa phòng Tiểu Huệ.
Ông gõ mấy tiếng mà Tiểu Huệ vẫn không phản ứng. Người bố lập tức cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Ở trong núi, cũng không phải chưa từng gặp người xấu. Mấy năm trước, gia đình sống trên đỉnh núi kia, không biết bị kẻ trộm từ đâu đến cướp sạch sành sanh, ngay cả con ch.ó giữ nhà cũng bị đánh chết.
Ông nghĩ đến đây càng thêm sợ hãi nên cầm lấy cây gậy gỗ đặt cạnh giường. Định bụng đi xem Hứa Nhiên và bọn họ có sao không trước.
Dù sao mấy đứa trẻ từ thành phố lên chưa từng gặp sơn tặc thổ phỉ, không biết bọn chúng hung tàn đến mức nào. Mấy đứa trẻ không thể xảy ra chuyện được.
Cửa phòng của Hứa Nhiên và bọn họ đóng chặt. Ông thử nghe ngóng. Dường như bọn họ đều đang ngủ trong đó mà chỉ có con gái và vợ ông là không thấy đâu.
Người bố cảm thấy có chút kỳ lạ. Chẳng lẽ đã ra sau núi hái măng rồi sao?
Ông nghĩ ngợi một lát rồi quyết định tự mình ra sau núi xem sao. Nhưng đúng vào khoảnh khắc vừa quay người định đi, ông nghe thấy một tiếng thút thít khẽ khàng từ bên trong cánh cửa. Đến gần nghe kỹ hơn, còn có tiếng móng tay cào vào cửa.
Bố của Tiểu Huệ ngay lập tức cảm thấy như bị ai đó tạt một gáo nước lạnh từ đầu đến chân. Tiếng thút thít kia chính là giọng của con gái ông.