Tiểu Huệ

Chương 5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

15.

Ông một cước đá văng cánh cửa phòng.

Trong phòng không có đèn. Dưới ánh trăng, ông nhìn thấy con gái mình trần truồng nằm úp trên nền đất. Đằng sau cô ấy có một vết máu. Không xa chỗ đó, vợ ông cũng bị trói trên chiếc bàn gỗ.

Là một người đàn ông nên bố của Tiểu Huệ đã đoán ra chuyện gì đã xảy ra. Ông lập tức suy sụp.

Cứ như thể đôi chân đã què hàng chục năm của ông bỗng nhiên lành lặn vào khoảnh khắc đó.

Ông bước nhanh rồi vung gậy lao tới. Giơ gậy lên định đập vào đầu Hứa Nhiên. Nhưng ông vẫn chậm một bước.

Giây tiếp theo. 

Một con d.a.o đã đ.â.m vào người ông.

16.

"Phóng viên Chu, anh có biết bước quan trọng nhất khi trang điểm là gì không?"

Chu Lâm Xuyên không ngờ tôi chuyển chủ đề nhanh đến vậy. Rõ ràng đang kể chuyện, vậy mà tôi lại đột nhiên hỏi anh ta về vấn đề trang điểm.

Anh ta chưa kịp phản ứng: "Hả? Hả? Gì cơ?"

Tôi mở ngăn kéo. Bên trong có một hàng son môi. Màu đỏ tươi, đỏ rượu, hồng cánh sen...

"Quan trọng nhất chính là son môi đó."

"Bất kể anh trang điểm thế nào, son môi mới là bước cuối cùng tạo điểm nhấn."

"Cô đừng có nói với tôi chuyện son môi hay không son môi nữa, mau kể cho tôi biết sau đó đã xảy ra chuyện gì."

"Được thôi, anh đợi tôi chọn một màu son phù hợp rồi sẽ kể cho anh nghe."

Tôi chọn đi chọn lại rồi cuối cùng chọn một thỏi màu đỏ tươi. Tôi giơ son môi lên: "Màu đỏ tươi, đẹp không? Một màu sắc như máu."

17.

Một màn náo loạn gây ra án mạng, tính chất sự việc đã hoàn toàn khác. Vương Nhất Hủ lúc này đứng ra làm chủ tình hình.

"Không sao đâu, ở cái chốn rừng sâu núi thẳm này, ai mà biết được ai đã g.i.ế.c ông ta."

"Chỉ cần cậu không nói, tôi không nói, sẽ không ai biết đâu."

Bố của Tiểu Huệ đang nằm trên đất thực ra vẫn chưa chết. Nhát d.a.o đó chỉ đ.â.m xuyên qua thận. Ông đau đớn ôm bụng, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Huệ và vợ đang nằm trên đất.

"Buông... Buông tha, buông tha cho họ, xin các người."

Vương Nhất Hủ hoàn toàn không thèm để ý đến ông. Anh ta ném con d.a.o cho Tiểu Uông.

"Đến lượt mày đấy."

Tiểu Uông cắn răng. Tiếp theo là Từ Thuật. Cuối cùng đến lượt Hứa Nhiên.

Anh ta nhìn người đàn ông trên đất thì hiểu rằng mình đã không thể quay đầu lại được nữa. Anh ta nhắm mắt lại rồi đ.â.m thẳng vào tim bố của Tiểu Huệ.

Lúc này, mẹ của Tiểu Huệ tỉnh lại. Bà ấy tuyệt vọng hét lên.

Vương Nhất Hủ thấy bà ấy ồn ào nên dùng một nhát d.a.o c.ắ.t c.ổ bà ấy. Máu tươi văng tung tóe lên người anh ta, cũng chảy lênh láng khắp sàn.

"Mẹ kiếp, bẩn c.h.ế.t đi được."

Tiểu Huệ đang thoi thóp tuyệt vọng nhìn tất cả. Cô ấy đã không còn sức lực. Tay chân của cô ấy đã bị bẻ gãy. Ngay cả bò cũng không bò nổi.

Ngày hôm sau, mấy người đó vứt t.h.i t.h.ể bố mẹ Tiểu Huệ vào hầm ngầm rồi mang theo Tiểu Huệ, chuyển đến một căn phòng sạch sẽ khác để ở. 

Bốn kẻ ác quỷ đã trải qua một mùa hè hoang đường và đen tối ở đây. 

Bọn họ thấy sắp đến ngày khai giảng nên bắt đầu bàn bạc xem phải xử lý Tiểu Huệ thế nào.

Nhưng lúc này, Tiểu Huệ lại nói ra một tin dữ. Cô ấy diễn tả bằng cử chỉ: " Tôi, có thai rồi."

18.

Cứ ngỡ tin tức này có thể thức tỉnh lương tri của bốn người đó. Nhưng bọn chúng lại cười cợt, đùa giỡn.

"Là của anh Hủ phải không, sức khỏe anh Hủ tốt nhất, ha ha ha ha."

"Chắc chắn không phải của tôi, tôi thức đêm liên tục, chất lượng cái đó không tốt."

"Là của Từ Thuật phải không, mấy tháng nay Từ Thuật làm nhiều nhất mà."

"Không thể nào, trên mạng nói lần đầu tiên dễ có thai nhất, chắc chắn là của Tiểu Uông."

"Không thể nào... Lần đầu tiên tôi còn chưa làm vào trong..."

Mấy người đó cười đùa hí hửng, xấu xa đến tột cùng. Bọn chúng vốn định g.i.ế.c Tiểu Huệ nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng Tiểu Huệ.

Vương Nhất Hủ nói: "Hay là đánh cược đi, đứa bé là của ai thì người đó phải gọi mấy đứa còn lại là bố."

" Nhưng sinh con mất mười tháng lận, chẳng lẽ để nó ở lại đến lúc sinh sao?"

"Dù sao năm tư cũng chẳng có việc gì, cứ thay phiên nhau về chơi với nó thôi."

"Thế còn đứa bé sinh ra thì sao?"

Vương Nhất Hủ ra hiệu một chút. Tiểu Huệ nhìn ra được ý của cử chỉ đó.

Là... g.i.ế.c chết.

Cô ấy hoàn toàn tuyệt vọng. Một mạng người trong mắt bọn chúng còn không quan trọng bằng một ván cá cược.

Có lẽ ông trời cũng không thể chịu đựng thêm. Không lâu sau sự việc này, vài ngày sau, ngôi nhà đã xảy ra hỏa hoạn.

Lửa bốc lên từ hầm ngầm. Thiêu cháy những cây củi chất bên cạnh. Dần dần lan đến căn phòng của Tiểu Huệ.

Bốn người đàn ông đã trốn thoát. Họ nhìn gia đình Tiểu Huệ bị ngọn lửa lớn nuốt chửng.

Vương Nhất Hủ cười rất vui vẻ: "Trời giúp ta rồi."

"Giờ thì nhà đã cháy, người bên trong đều bị thiêu c.h.ế.t hết, không để lại bất kỳ dấu vết nào, chuyện này coi như lật sang trang mới rồi, sau này không ai được nhắc đến nữa."

Tiểu Huệ

Chương 5