19.
"Khoan đã..." Chu Lâm Xuyên ngắt lời tôi.
"Tiểu Huệ cũng c.h.ế.t rồi sao?"
"Vâng, đúng vậy, không ai có thể sống sót từ đám cháy đó."
" Nhưng mà... Điều này không đúng."
"Có gì mà không đúng chứ."
"Khi cô vừa kể chuyện, tôi vừa lên mạng tra cứu ba người đã c.h.ế.t trong các dự đoán án mạng của cô, tuy sống ở những nơi khác nhau nhưng họ có điểm tương đồng, họ đều là sinh viên trường đại học C, tốt nghiệp đại học C bảy năm trước."
"Vì vậy tôi đoán được những người c.h.ế.t trong dự đoán của cô, chính là ba bạn cùng phòng của Hứa Nhiên."
Chu Lâm Xuyên không ngu ngốc như vẻ ngoài của anh ta: "Thế nhưng, nếu cả gia đình Tiểu Huệ đều đã c.h.ế.t rồi thì ai đang báo thù cho cô ấy đây?"
"Thật ra, ba người trên tin tức đều c.h.ế.t khá thảm... Một người bị đẩy vào máy xay thịt, một người bị chôn sống bằng nhựa đường nóng và một người bị hộp sắt rơi từ trên cao xuống đập nát thành bùn thịt, cái c.h.ế.t thảm khốc đến vậy, nhìn thế nào cũng là g.i.ế.c người vì thù hằn."
" Nhưng... còn một người nữa đâu? Chẳng phải có bốn người sao?"
"Với lại cô đột nhiên kể cho tôi câu chuyện này là có ý gì?"
"Muốn tôi đưa tin về chuyện này sao?"
20.
Anh ta nói xong một tràng dài thì tôi cũng đã tô xong son môi.
"Đẹp không?" Tôi mỉm cười với anh ta.
"À, còn tóc nữa."
Tôi là người khuyết tật nên để tóc dài không tiện. Vì vậy tôi luôn để tóc ngắn ngang cằm.
Tôi lật tủ tìm ra bộ tóc giả. Đó là một bộ tóc giả đen nhánh, dài thẳng.
Quấn lưới đội tóc gọn gàng. Tôi đặt tóc giả lên đầu rồi sắp xếp mọi thứ xong xuôi.
Tôi hỏi anh ta: "Đẹp không, phóng viên Chu?"
21.
Tôi vừa quay đầu lại. Mặt Chu Lâm Xuyên bỗng chốc tái mét không còn chút máu.
Anh ta sợ hãi run rẩy khắp người rồi ngồi phịch xuống đất.
"Cô... Cô là ai?"
Tôi mỉm cười: "Anh có nhớ ra điều gì không?"
22.
Đám cháy đó đã thiêu rụi mọi tội ác sạch sẽ.
Ở vùng núi nóng bức, xảy ra cháy rừng không phải là chuyện lạ.
Một năm sau. Một phóng viên vừa hay đến thôn Sơn Môn để lấy tư liệu.
Những tàn tro đen thui ngày nào đã mọc lên những cây cỏ dại mới.
Về vụ hỏa hoạn này, phóng viên đến lấy tư liệu lờ mờ nghe người dân trong núi kể lại. Gia đình sống trong thung lũng đó quá thảm, cả ba người đều c.h.ế.t cháy trong đó.
Phóng viên lấy tư liệu không hề bận tâm đến những điều này. Năm đó, anh ta chỉ là một nhân viên quèn của tòa soạn tạp chí.
Mặc dù anh ta tự cho mình là người không tầm thường nhưng lại liên tiếp gặp thất bại trong công việc. Anh ta chỉ muốn đến tìm chút cảm hứng.
Người dân trong núi rất nhiệt tình, cũng rất chất phác.
Ngày hôm sau.
Anh ta nhìn thấy một cô bé. Cô bé khoảng bảy, tám tuổi, đang ngồi xổm ở góc tường, nghịch một chiếc máy ảnh. Chiếc máy ảnh trông có vẻ hỏng, cô bé ấn nút nguồn rất nhiều lần nhưng không thấy phản ứng.
Phóng viên vừa nhìn đã nhận ra chiếc máy ảnh đó có giá trị không nhỏ. Hoàn toàn không phải thứ mà cô bé có thể mua được. Anh ta lập tức giật lấy chiếc máy ảnh, khiến cô bé bị dọa giật mình.
Sau khi định thần lại, cô bé muốn giật lại máy ảnh. Nhưng vừa giơ tay lên thì phóng viên đã cười. Thì ra lại là một người khuyết tật.
Cô bé nằm sấp trên đất, vật lộn cố gắng đứng dậy, trông thật buồn cười. Phóng viên đá cô bé sang một bên: "Đồ khuyết tật c.h.ế.t tiệt, còn muốn trộm máy ảnh của tao."
Cô bé khóc lóc nói: "Cháu không trộm máy ảnh của chú, chiếc máy ảnh đó là của cháu."
Phóng viên đạp lên ngón tay cô bé: "Cái máy ảnh này bốn vạn tám, mày mua nổi không? Bán cả nhà mày cũng không đáng giá số tiền này."
"Không phải cháu trộm, là cháu nhặt được."
Phóng viên nhìn chằm chằm cô bé: "Là mày nhân lúc tao không để ý đã trộm đi."
Anh ta giơ thẻ phóng viên ra: "Nhìn đi, tao là phóng viên, đây là dụng cụ để tao lên núi lấy tư liệu, vậy mà bị người ta trộm mất, mày còn chối cãi nữa thì tao báo cảnh sát đấy."
Cô bé đành chịu không cãi được. Cô bé bị bố kéo mạnh về nhà. Chờ đợi cô bé là một trận đánh mắng không ngừng nghỉ.
23.
Sau khi quay về thành phố, phóng viên tìm người sửa máy ảnh. Máy ảnh hoàn toàn không hỏng mà chỉ bị cháy pin. Anh ta thay một cục pin mới.
Khoảnh khắc mở máy ảnh, anh ta đã kinh ngạc. Sau khi kinh ngạc lại là phấn khích và vào cái thời điểm đó, anh ta nhìn thấy video nhạy cảm như vậy khiến anh ta cực kỳ phấn khích.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là món quà trời ban cho cuộc sống túng thiếu của anh ta.
Anh ta sao chép video bên trong ra rồi sắp xếp tư liệu, bịa đặt ra một tin tức giật gân.
Kết quả là tòa soạn tạp chí từ chối vì vấn đề nội dung. Anh ta tức giận vô cùng, bèn tùy tiện tìm một trang web nhỏ, bán ẩn danh với giá cao.
Để thỏa mãn tâm lý tò mò muốn khám phá. Anh ta còn đặt tên cho đoạn phim là "Dục vọng của cô gái vùng quê".