Tiểu Huệ

Chương 7

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

24.

Chu Lâm Xuyên nhìn thấy bộ dạng của tôi sau khi trang điểm xong đã bị dọa cho ngây người. Anh ta nói năng lộn xộn.

"Cô... Rốt cuộc cô là ai?"

Tôi tiến lên một bước.

"Anh nhìn kỹ hơn xem."

"Vẫn chưa nhớ ra tôi sao, phóng viên Chu?"

Năm đó tôi mới bảy tuổi, ngây thơ vô tri, tôi không hề biết trong máy ảnh có gì, đó là thứ duy nhất tôi tìm thấy ở nhà chị Tiểu Huệ. Tôi tin rằng bên trong có sự thật về cái c.h.ế.t thảm khốc của gia đình họ nhưng tôi chưa từng thấy máy ảnh nên không biết cách mở.

Tôi lại bị phóng viên vu oan là bản thân đã trộm máy ảnh của anh ta. Khi còn nhỏ tuổi, tôi đành chịu không cãi được. 

Dù sao thì giữa một cô gái miền núi và một người trí thức cao ở thành phố thì mọi người đương nhiên sẽ tin người sau hơn. 

Tôi không ngờ trong máy ảnh lại là video như vậy và cũng không ngờ phóng viên lại lấy video đi bán lấy tiền.

Nhiều năm sau. Tôi vô tình xem được video mà các bạn nam trong lớp chia sẻ. Khuôn mặt quen thuộc lướt qua tầm mắt tôi, những sự thật bị che giấu từ từ hiện rõ.

Tôi bị khuyết tật bẩm sinh nên yếu cơ chi dưới. Tôi không thể chạy và nhảy, ngay cả đi lại cũng cần người dìu. Một cô gái như tôi ở trong làng bị coi là điềm gở.

Gia đình không chào đón tôi nhưng chính chị Tiểu Huệ đã nói với tôi rằng mỗi người sinh ra đều khác biệt. Có người mắt xanh, có người mắt đen. Giống như cô ấy không nói được, còn tôi không chạy được.

Chúng tôi chỉ khác biệt với người khác nhưng không có nghĩa là chúng tôi là điềm gở.

Tôi nhớ năm tôi quen cô ấy, tôi mới năm tuổi. Cô ấy dạy tôi ngôn ngữ ký hiệu, dạy tôi đọc chữ và nói với tôi rằng con gái cũng phải học hành tử tế.

Sau đó nhà cô ấy xảy ra hỏa hoạn, cả gia đình ba người đều thiệt mạng trong đám hỏa hoạn.

Chân tôi đi lại bất tiện, những ngôi nhà trong núi lại cách xa nhau. Tôi lê tấm thân tàn tật, chậm rãi bò đi. Phải mất một ngày một đêm mới đến được nhà cô ấy. 

Sau đó, tôi vẫn đến nhà cô ấy. Khi tôi nhìn thấy ngôi nhà bị cháy thành một đống tro tàn thì không tin cô ấy cứ thế mà chết. 

Cho đến khi tôi tìm thấy chiếc máy ảnh đó nhưng tôi không mở được. Tôi chưa từng thấy thứ này mà cũng không dám gọi người nhà mang đi sửa. Bố mẹ tôi chắc chắn sẽ mang máy ảnh đi bán lấy tiền.

Cho đến khi tôi gặp phóng viên đó. Anh ta vu oan tôi trộm máy ảnh của anh ta rồi cướp mất chiếc máy ảnh của tôi.

Sau này, tôi nỗ lực học tập, dù là người khuyết tật, tôi vẫn thi đậu vào trường ở thị trấn. Ở đó, lần đầu tiên tôi nhìn thấy ảnh chụp màn hình video trong máy ảnh. 

Hình ảnh làm mờ mặt của người đàn ông mà chỉ để lộ khuôn mặt cô gái. Khung cảnh không thể chịu được. Được thêm vào những tiêu đề khoa trương. 

Các bạn nam trong lớp truyền tay nhau xem và bình phẩm đủ điều. 

Mặc dù đã được làm mờ nhưng tôi nhận ra một trong những chàng trai đó. Tôi đã từng nhìn thấy ảnh chụp chung của hai người trong điện thoại của chị Tiểu Huệ.

25.

Sau khi lớn thêm một chút nữa, tôi tìm mọi cách để tìm được Hứa Nhiên. Lúc đó anh ta nghèo túng, bệnh tật triền miên.

Hứa Nhiên lúc này đã bị ung thư, sống không còn được bao lâu. Dưới sự truy hỏi của tôi, anh ta nói anh ta muốn kể cho tôi một câu chuyện. Một câu chuyện ghê tởm và kinh hoàng.

26.

"Không thể nào, nếu những gì cô nói là thật thì Hứa Nhiên cũng là hung thủ, làm sao anh ta có thể giúp cô g.i.ế.c người chứ."

Tôi lắp chân giả vào, từ từ đứng dậy: "Bởi vì tôi đã nói với anh ta một câu."

"Chính câu nói đó, đã khiến anh ta muốn báo thù."

Chu Lâm Xuyên lùi lại hai bước, không dám nhìn tôi: "Gì... Gì thế."

Tôi ghé sát vào tai anh ta: " Tôi nói tôi biết chuyện chị Tiểu Huệ có thai, đứa bé đó... Là của anh ta."

"Đứa bé là của Hứa Nhiên."

27.

Chu Lâm Xuyên nghĩ tôi điên rồi.

"Vậy mục đích cô gọi tôi đến đây hôm nay là gì?"

"Những chuyện này có liên quan gì đến tôi đâu?"

" Tôi không hiểu cô đang nói gì, cũng không biết rốt cuộc cô muốn làm gì."

Tôi từng bước tiến lên: "Phải không? Anh thật sự quên tôi rồi sao, phóng viên Chu."

" Tôi chính là cô gái què chân năm đó."

"Năm đó tại sao anh lại vu oan cho tôi, tại sao cướp đi chiếc máy ảnh? Máy ảnh mất, những bằng chứng đó cũng mất hết."

Chu Lâm Xuyên còn muốn chối cãi: "Bằng chứng hay video gì chứ, bên trong làm gì có bằng chứng nào, chỉ là video mấy thằng đàn ông hành hạ một người phụ nữ thôi."

Anh ta nói dối. Bên trong có video Vương Nhất Hủ và mấy người đó sát hại bố mẹ chị Tiểu Huệ.

Lúc đó, anh ta đã nhìn thấy nhưng anh ta sợ giao video cho cảnh sát sẽ tự chuốc lấy phiền phức. Dù sao máy ảnh đó vốn dĩ không phải của anh ta nên anh ta đã xóa tất cả các video gây án.

" Tôi không hiểu cô đang nói gì."

"Cô chính là một kẻ điên."

Anh ta nói xong đứng dậy định đi. Nhưng anh ta vừa chuẩn bị mở cửa thì bị người phía sau đánh ngã xuống đất.

Tiểu Huệ

Chương 7