Sau khi Thương Tòng Châu xuống xe, Thư Ngâm đạp ga, nổ máy xe.
Cô không về nhà, lúc này cô cần một nơi tuyệt đối yên tĩnh, không ai làm phiền.
Vậy nên cô về nhà bà ngoại ở quê.
Bà ngoại thấy cô về, cười tươi trách móc: "Trước khi về sao không báo một tiếng? Bà còn chuẩn bị đồ ăn cho con."
Thư Ngâm khoác tay bà, nói: "Con dễ nuôi mà, làm mấy món đơn giản cũng được rồi."
Trong kỳ nghỉ lễ quốc khánh kéo dài bảy ngày, Thư Ngâm ở quê đến tận ngày cuối cùng.
Cô còn công việc phải về làm.
Cô thu dọn quần áo, hỏi bà: "Bà có muốn lên nhà con chơi vài ngày không?"
Bị từ chối thẳng thừng: "Không đi, thành phố nào sánh bằng quê được? Ở quê không khí trong lành, chẳng có việc gì bà còn ra ngoài đi dạo, gặp người thì tám chuyện, tối còn có thể cùng bà già hàng xóm đi nhảy múa ở quảng trường nữa chứ."
Thư Ngâm cười: "Ở thành phố cũng có nhảy múa quảng trường, còn có mấy cậu trai trẻ cùng nhảy với bà nữa mà."
Bà cười mắng: "Nói cái gì thế, bà không thèm mấy cậu trai trẻ đâu. Nếu con mà có lấy được trai trẻ cũng tốt."
Nụ cười trên mặt Thư Ngâm dần nhạt đi, ánh mắt buồn bã, hỏi: "Có phải bà cũng muốn cháu sớm lấy chồng không?"
Bà ngoại khom lưng, người chỉ cao tới vai Thư Ngâm, nhưng lại là chỗ dựa vững chắc bao năm nay của cô. Bà ôm lấy Thư Ngâm, vỗ nhẹ lên lưng cô, giọng ân cần: "Bà chỉ mong cháu được hạnh phúc thôi."
Nụ cười của Thư Ngâm như đông cứng lại, lông mi run nhẹ, những giọt nước mắt chưa rơi lúc nói chuyện với Thương Tòng Châu giờ đây cuối cùng cũng trào ra.
Bà già trêu cô: "Đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn như trẻ con, động tí lại khóc."
Thư Ngâm vừa lau nước mắt vừa đáp lại: "Dù cháu lớn thế nào thì trong mắt bà, cháu vẫn là đứa trẻ."
Chỉ có ở bên bà nội cô mới thể hiện được sự trẻ con đó.
Bà lấy tay lau nước mắt cho cô, vụng về mà dịu dàng: "Thôi thôi, đừng khóc nữa. Tối nay bà nấu cho cháu món sườn xào chua ngọt, làm cả nồi to, ăn không hết thì mang về cũng được."
"Ăn hết mà." Thư Ngâm cười cong khóe mắt, nói: "Dù bà nấu bao nhiêu cháu cũng sẽ ăn hết."
"Đừng có mà nói khoác." "Cháu không nói khoác đâu."
Cả hai bà cháu cười vui vẻ, trêu đùa nhau.
Ăn tối xong, đúng như lời hứa, Thư Ngâm mang theo đĩa sườn xào chua ngọt chưa ăn hết lái xe về nhà mình.
Bà ngoại nói: "Có xe tiện thật, xem nào, bao nhiêu đồ cũng chở được hết."
Thư Ngâm vẫn còn lưu luyến bà: "Còn chở được bà nữa đấy, bà có muốn theo cháu không, bà đẹp già ơi?"
"Gì mà đẹp già," Bà vừa nói vừa lắc đầu không đồng tình, đồng thời cười không ngớt: "Thôi nhanh lên đi, đã bảy giờ rồi, bà phải đi múa ở quảng trường rồi."
"Nhảy múa quảng trường còn quan trọng hơn cả cháu." Thư Ngâm cười: "Cháu đi đây, nếu bà nhớ cháu thì gọi cho cháu nhé."
"Biết rồi, bà biết rồi, lái xe cẩn thận đấy." "Vâng."
Xe chạy đi xa, Thư Ngâm vẫn có thể nhìn qua gương chiếu hậu thấy bóng dáng còng lưng mờ nhạt của bà.
Về đến nhà, trống trải, chào đón cô là những dòng tin nhắn lạnh lùng và vô số công việc chờ đợi.
Thư Ngâm tắm xong, vừa ngồi xuống bàn làm việc thì máy tính hiện thông báo tin nhắn WeChat.
Cô mở ra, là tin của đàn chị gửi tới.
Hùng Tử San: "Ngày kia là kỷ niệm ba năm thành lập studio của chị, coi như em cũng là một phần của studio rồi, nếu không có gì bận thì qua chơi nhé? Hôn hôn/ hôn hôn."
Hùng Tử San tốt nghiệp đại học rồi thành lập "Studio dịch phụ đề Đại Gấu Trúc", chuyên dịch phụ đề phim.
Hồi studio mới thành lập thiếu người dịch phù hợp, hoặc là chuyên môn không đủ, hoặc là người có chuyên môn thì giá cao. Hùng Tử San đành nhờ đến Thư Ngâm. Thư Ngâm khi đó đang ở nước ngoài, vừa học thạc sĩ, vừa thực tập ở Liên Hợp Quốc, nhưng cô vẫn nhận dịch phụ đề giúp Hùng Tử San khi đàn chị quá tải. Sau đó studio tuyển thêm nhân viên mới, Hùng Tử San vẫn hay hỏi ý kiến Thư Ngâm, cô về nước rồi cũng thường qua studio chơi.
Tính ra, Thư Ngâm thật sự là một phần của studio.
Thư Ngâm nhắn lại: "Lễ kỷ niệm tổ chức ở studio phải không?"
Hùng Tử San trả lời: "Không, tổ chức ở một nhà hàng, để chị gửi địa chỉ cho em."
Hùng Tử San: "Đặt nguyên phòng luôn~" Hùng Tử San: "Đến ăn tối nhé~"
Thư Ngâm học theo giọng cô bạn nhắn lại: "Okie~" Nói chuyện xong, Thư Ngâm lại tiếp tục công việc.
Liên tục hai ngày, cô đắm chìm trong công việc đến mức không thể rời ra.
Đến ngày kỷ niệm thành lập studio Đại Gấu Trúc, vào khoảng bốn giờ chiều, Thư Ngâm trang điểm nhẹ nhàng rồi lái xe đến nhà hàng mà Hùng Tử San gửi địa chỉ cho cô.
Nhà hàng được studio thuê riêng, không khí rất vui vẻ. Ngay khi bước vào, đã có người ra đón cô.
"Tiểu tiên nữ ơi!" "Tiểu tiên nữ ơi!"
Các cô gái trong studio đều gọi cô như thế, còn ai là người đặt cho cô biệt danh này thì cô không nhớ rõ. Thư Ngâm chỉ biết họ cảm thấy cô có khí chất thanh thoát, lạnh lùng, không nói nhiều thì trông rất cao ngạo, khó gần, lại còn xinh đẹp, giống như tiên nữ vậy.
Nên gọi cô là Tiểu tiên nữ.
Khen cô xinh đẹp, Thư Ngâm không mấy để tâm. Con gái mà, ai mà chẳng thích nói ngọt.
Không lâu sau cô tìm thấy Hùng Tử San trong đám người đông đúc.
Hùng Tử San kéo Thư Ngâm ngồi vào bàn đối diện với các cộng sự trong studio.
May mà đều quen biết, không thì Thư Ngâm chắc c.h.ế.t đứng vì ngại. Cô vốn không giỏi giao tiếp, trong suốt buổi tiệc cố gắng hạ thấp sự hiện diện của mình, khi mọi người nói chuyện rôm rả, cô lặng lẽ ăn đồ ăn.
Hùng Tử San đi rót rượu một vòng quay lại, sau khi ngồi xuống, có vẻ như nghĩ ra điều gì, lập tức kéo Thư Ngâm lại, nói nhỏ mà dài dòng: "Gần đây chị gặp chị Viên Viên của em, tụi chị còn nói về mối hẹn hò của emnữa."
"...Chẳng phải hẹn hò gì đâu," Thư Ngâm suýt không phản ứng kịp cô và Thương Tòng Châu gặp lại nhau là do giáo sư Giang mai mối: "Chị với chị ấy nói gì về anh ấy?"
"Chẳng phải thấy anh ta đẹp trai sao?" Hùng Tử San nói. Thư Ngâm im lặng.
Bỗng nhiên, Hùng Tử San đổi sắc mặt, giọng bí mật, nhỏ nhẹ: "Chị khá tò mò, cháu của giáo sư Giang, không những đẹp trai mà còn giàu có. Hôm anh ta đưa em về, đi xe gì em còn nhớ không?"
Thư Ngâm nghĩ một lúc rồi thành thật trả lời: "Xe màu đen."
Hùng Tử San đúng là muốn đánh vào đầu cô một cái, xem trong đó chứa cái gì.
"Aston Martin đấy! Giá khi về tay phải tầm năm trăm vạn." Mặt Thư Ngâm vẫn bình thản, thở dài: "Đắt thật."
Hùng Tử San nói tiếp: "Giàu, đẹp, học vấn cao, sao đến tuổi này vẫn chưa có người yêu? Loại đàn ông thế này thường đều có vấn đề, hoặc là chơi bời lăng nhăng, hoặc là có vấn đề về sức khỏe."
Thư Ngâm không nhịn được bênh vực Thương Tòng Châu: "Anh ấy không phải người xấu."
"Vậy là..." Hùng Tử San nói: "Anh ta có vấn đề về sức khỏe." Có vấn đề gì cơ chứ?
Một đêm ba lần, nếu không phải khách sạn hết bao cao su, chắc còn tiếp tục được.
Thế mà cũng có vấn đề sao?
"Em đỏ mặt làm gì?" Hùng Tử San ngắt lời suy nghĩ của Thư Ngâm.
Thư Ngâm bình tĩnh đáp: "Em mặc nhiều, nóng."
Hùng Tử San tiếp tục câu chuyện vừa rồi, nói: "Chắc em và anh ta cũng không có tiến triển gì đâu nhỉ? Dù có thì em cũng nên dứt khoát cho rõ ràng."
Thư Ngâm không hiểu vì sao thái độ của Hùng Tử San lại thay đổi đột ngột như vậy.
Trước đó, tại tiệc mừng thọ của giáo sư Giang Hùng Tử San còn nhiệt tình đẩy cô và Thương Tòng Châu lại gần nhau, vậy mà bây giờ lại khuyên cô đừng nên tiếp tục liên quan gì với anh?
Cô hỏi: "Tại sao vậy?"
Hùng Tử San thở dài, giọng đầy tiếc nuối: "Em có biết vì sao anh ta vẫn còn độc thân không? Bởi vì anh ta là người khiếm thính."
Không biết từ khi nào sắc mặt Thư Ngâm đã trở nên lạnh lùng.
Hùng Tử San chìm đắm trong suy nghĩ của mình, tiếp tục nói: "Nghe nói anh ta phải đeo máy trợ thính bên tai phải đấy. Em thấy đấy, dù điều kiện tốt thế nào cũng vô ích thôi, người khiếm thính đã bị coi là người khuyết tật rồi. Thư Ngâm, với điều kiện của em hoàn toàn có thể tìm một người tốt hơn, ít nhất là người khỏe mạnh. Không cần thiết phải cố chấp với anh ta."
Cuối cùng, Hùng Tử San thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Anh ta không đáng để em phải thế."
Lời nói vừa dứt.
Rất lâu sau, Hùng Tử San vẫn không nghe thấy câu trả lời của Thư Ngâm.
Cô ta liếc nhìn cô bạn.
Thư Ngâm cũng nhìn lại, ánh mắt không chút hơi ấm, lặng lẽ tỏa ra một chút sắc lạnh.
"Đàn chị."
"Hả?"
"Em còn việc phải làm, em đi trước nhé."
Cô sợ nếu không rời đi sẽ không kiềm chế được mà cãi nhau với đàn chị mà cô luôn kính trọng.
"Việc gì mà quan trọng vậy?" Hùng Tử San hỏi.
Giọng Thư Ngâm ngày càng căng cứng, từng chữ như được nhằn ra từ kẽ răng, cứng ngắc nhưng kiên quyết: "Ừ, rất quan trọng."
"Vậy thì em đi nhanh đi, đừng để lỡ việc."
Trên mặt Thư Ngâm vẫn giữ nụ cười xã giao, lần lượt chào tạm biệt mọi người trong studio.
Ngay khi ra khỏi nhà hàng, cô vội vàng lục tìm điện thoại và chìa khóa xe trong túi. Động tác bối rối, đầu óc hỗn loạn nhưng tâm trí lại rất bình tĩnh, cô đã đưa ra một quyết định nào đó, nhưng lại không rõ nên tìm điện thoại trước hay chìa khóa xe trước.
Như thể đang tìm đường định mệnh, nhưng bị số phận đẩy về phía chân trời xa xăm.
Bỗng nhiên bên tai cô vang lên một giọng nói quen thuộc.
Cô dừng lại, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thương Tòng Châu đang đứng bên kia đường.
Bầu trời đêm mờ mịt, ánh đèn neon nhấp nháy.
Hai đầu vạch sang đường là đèn đỏ xanh đếm ngược. Mười giây.
Chín giây. Tám giây.
...
Hai giây. Một giây.
Dòng người chen chúc, Thương Tòng Châu gạt mọi người sang một bên, nhanh chóng bước đến trước mặt cô.
Mùa thu đến, trời trở lạnh.
Thư Ngâm vội vã ra ngoài đến mức quên cả mang áo khoác.
Thương Tòng Châu đứng trước mặt cô, nhìn thấy cô chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng manh, bất lực thở dài. Rồi anh cởi chiếc áo khoác gió trên người, nhẹ nhàng khoác lên vai cô.
"Thương Tòng Châu..." Cô ngẩn người, hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại ở tai phải của anh.
Cô ghét khi người khác gọi anh là " người khuyết tật". Rõ ràng anh vẫn có thể nhìn thấy, có thể nghe thấy.
Chỉ là anh nghe âm thanh cần sự trợ giúp của máy trợ thính. Cũng giống như người cận thị phải nhờ kính mới nhìn rõ thế giới, có khác gì đâu?
Sao mọi người lại khinh thường anh? Sao anh lại không xứng chứ?
Anh xứng đáng với tất cả mọi thứ, xứng đáng có được điều tốt đẹp nhất trên đời này.
Thương Tòng Châu nghĩ cô gọi tên anh là để từ chối không nhận áo khoác của anh, vì cô vốn rất giữ khoảng cách.
"Anh chỉ sợ em lạnh thôi," Giọng anh khàn khàn: "Đừng từ chối anh được không?"
Khoác áo cho cô xong, anh không chút lưu luyến rút tay lại, thậm chí còn lùi về phía sau một bước.
Anh lịch lãm, nhã nhặn, trước khi xác định rõ quan hệ tuyệt đối không làm những hành động mập mờ khiến đối phương hiểu lầm, luôn giữ khoảng cách an toàn với người khác giới.
Cô không chắc chắn rằng anh quan tâm cô vì "trách nhiệm", vì bản tính tốt bụng, hay đơn giản là vì thích cô? Trường hợp cuối cùng gần như không có.
Nhưng cô không muốn đoán nữa. Cô chỉ muốn quyết tâm đến cùng.
"Em sẽ chịu trách nhiệm với anh, chúng ta kết hôn đi." Gió đêm se lạnh thổi rối tung mái tóc cô. Thư Ngâm vén những lọn tóc rối trước mặt, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào Thương Tòng Châu, giọng bỗng trở nên dịu dàng, gần như cầu xin, lặp lại lời anh vừa nói: "Đừng từ chối em được không?"