TÔI MỞ QUÁN ĂN TRONG GAME KINH DỊ

Tôi Mở Lớp Dạy Nấu Ăn Ở Trường Mầm Non Kinh Dị - Chap 7

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Năm mươi đứa trẻ cầm năm mươi chiếc chảo lớn, như năm mươi hòn đá bị một trận động đất dữ dội hất tung, điên cuồng nhảy múa trước mặt bạn.

Như mưa như trút, là nhịp điệu đổ thức ăn. Như lốc xoáy, là tốc độ xào nấu.

Như tia lửa, là nước sốt văng tung tóe. Như hổ chiến đấu, là mùi thơm bùng nổ của thịt.

Trong bếp nhà trẻ, một màn biểu diễn thật hoành tráng, thật phóng khoáng, thật rực lửa đã bùng nổ — hất chảo xào nấu!

Các vị phụ huynh quỷ quái với vẻ mặt phức tạp, sững sờ nhìn những đứa con nhỏ bé của mình hất chảo bay lên.

“Thấy quỷ thật rồi, tôi không hoa mắt đấy chứ?”

“Ôi trời ơi, tôi không biết con tôi còn biết hất chảo nữa đấy!”

“Đây là kịch bản sao? Sao không ai báo trước cho tôi?”

Đồng thời, lũ quỷ nhỏ trên khắp cả nước đang xem trực tiếp qua tivi cũng ngây người.

“Ba, con muốn học ở nhà trẻ này!”

“Mẹ, con cũng muốn đến đó học nấu ăn! Giỏi quá!”

12.

Tiết mục biểu diễn thứ ba, thứ tư…

Cứ thế, các vị phụ huynh quỷ quái đều đơ người, các phóng viên quỷ quái cũng đơ người, khán giả quỷ quái trên toàn quốc cũng đơ người.

Cuối cùng, lũ quỷ nhỏ đã làm một bàn đầy thức ăn, mùi thơm tỏa ra ngào ngạt. Tôm hấp miến tỏi, gà hầm hạt dẻ, ngao xào cay, cua lột hấp hành dầu, cá vược hấp, thịt viên…

Dưới sự giáo dục lòng biết ơn của tôi, bọn trẻ với giọng nói trẻ con đứng trên sân khấu cảm ơn sự vất vả của ba mẹ. Các vị phụ huynh quỷ quái ngay lập tức cảm động đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng.

Mặc dù trong thế giới quỷ quái không có vị giác, ăn gì cũng như nhau. Nhưng họ đều thống nhất quyết định rằng dù con mình nấu thế nào, họ cũng sẽ cố nuốt, và mỉm cười nói ngon.

Người đầu tiên nếm thử là ba của Long Bá Thiên. Anh ta gắp một miếng cá vược hấp với vẻ mặt nghiêm trọng, chuẩn bị tinh thần nếu cá còn vảy, sẽ bị hóc xương và phải vào bệnh viện.

Tuy nhiên, khi miếng thịt cá trắng mềm đi vào miệng, anh ta hoàn toàn sững sờ!

Thịt cá vược hấp mềm mại, tươi ngon, thớ thịt rõ ràng. Khi ăn cùng với các loại gia vị như hoa tiêu, hành, gừng, tỏi… hương vị trở nên đậm đà. Ba của Long lúc này vô cùng kinh ngạc.

Trời ạ! Món ăn do con trai mình nấu lại có vị! Làm sao món ăn trong thế giới quỷ dị lại có vị được?!

Anh ta không tin, lại gắp thêm một miếng cá vào miệng, từ từ thưởng thức. Rồi như bị nghiện, anh ta ăn hết miếng này đến miếng khác, không thể dừng lại, cho đến khi ăn hết cả con cá mới thỏa mãn mà thở dài.

Ba của Long Bá Thiên ôm lấy con trai, xúc động nói: “Con trai, cá con nấu ngon quá! Ba đã mấy chục năm không được ăn món nào ngon như vậy! Bá Thiên, ba yêu con!!!”

Máy quay của phóng viên quỷ quái chĩa thẳng vào cảnh tượng cảm động này. Khán giả quỷ quái đang xem trực tiếp qua tivi bĩu môi, ngước nhìn trời đầy ngao ngán.

Diễn quá giả!

Những vị phụ huynh quỷ quái khác ở hiện trường, chưa được ăn, cũng đứng như trời trồng, đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân tức giận. Mẹ kiếp, diễn lố quá!

Nếu lát nữa mà họ không diễn tả là ngon như thế, con cái sẽ buồn c.h.ế.t mất!

Người thứ hai nếm thử là mẹ của Phương Thiên Hựu.

Trước khi ăn, cô đã chuẩn bị sẵn kịch bản để khen ngợi, đảm bảo sẽ khen hay hơn ba của Bá Thiên!

Mẹ Phương Thiên Hựu đặc biệt chọn món gà hầm hạt dẻ do con trai mình nấu, múc một bát đầy ắp. Cô gắp một muỗng, cho vào miệng, nhẹ nhàng nhai. Hạt dẻ bùi bùi, ngọt ngọt, miệng đầy hương vị dẻo bùi. Thịt gà màu sắc tươi sáng, mềm mại thấm vị, nước sốt đậm đà.

Ôi thịt ngon quá, trời ơi, lại không có vị sáp nến!

Trước mặt mọi người, mẹ Thiên Hựu bỏ hết vẻ thanh lịch, ăn hết miếng gà hầm hạt dẻ này đến miếng cơm khác, không thể ngừng lại.

Các vị phụ huynh quỷ quái tiếp theo lần lượt nếm thử, ai nấy đều kinh ngạc trước những món ăn của con mình. Cuối cùng, chỉ còn những khán giả quỷ quái đang xem truyền hình trực tiếp, mặt mày ngơ ngác.

“Không chỉ con cái là diễn viên xuất sắc, mà cả phụ huynh cũng vậy sao?”

“Đâu có vị gì, sao lại diễn là ngon thế, xem mà tôi đói bụng luôn rồi.”

“Vừa rồi Hiệu trưởng nói tháng sau nhà trẻ Mùa Xuân có ngày hội từ thiện. Chúng ta đến xem thử đi!”

13.

Sau bữa tiệc, các vị phụ huynh quỷ quái đều rất hài lòng.

Họ đồng loạt từ bỏ ý định g.i.ế.c tôi, quyết định để con cái tiếp tục học lớp dạy nấu ăn của tôi.

Tuy nhiên, ngay khi ngày hội mở cửa kết thúc và các vị phụ huynh đang đưa con về, một sự cố đã xảy ra.

Lâm Chi Chi đột nhiên vùng ra khỏi tay mẹ mình, òa khóc và lao vào vòng tay tôi: “Hiệu trưởng, đó không phải mẹ con, con sợ quá…” Cô bé khóc đến đỏ cả mặt, nhìn người phụ nữ đang tiến lại gần, đôi mắt tròn xoe tràn đầy sợ hãi.

Tôi ôm lấy cơ thể lạnh lẽo, mềm mại của cô bé, vỗ về trấn an: “Chi Chi đừng sợ, cô ở đây, không sao đâu!”

Mẹ của Lâm Chi Chi đi đến gần, bỗng nhiên mất kiểm soát, gào thét một cách hung dữ: “Mau trả con gái của tôi lại đây!”

Lâm Chi Chi siết chặt vòng tay ôm lấy cổ tôi, vùi khuôn mặt nhỏ vào n.g.ự.c tôi, không chịu ngẩng lên: “Bà không phải mẹ tôi, bà không phải …”

Những vị phụ huynh quỷ quái khác nghe thấy thế cũng đồng loạt bao vây tôi, trong mắt đầy sát khí.

“Cô đã làm gì Chi Chi!”

“Quả nhiên con người đều độc ác, ngay cả trẻ con cũng không tha!”

“Giết cô ta! Giết cô ta!”

“Con người đáng chết, hãy tránh xa con của chúng tôi ra!”

TÔI MỞ QUÁN ĂN TRONG GAME KINH DỊ

Tôi Mở Lớp Dạy Nấu Ăn Ở Trường Mầm Non Kinh Dị - Chap 7