TRẦM HƯƠNG NHƯ CỐ

4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Bao nữ tử từng chịu đựng bệnh tật giày vò, nay rốt cuộc cũng có nơi mở miệng cầu y.

Chẳng bao lâu, hai chữ “Trầm Hương” đã vượt qua dòng sông mất hơn tháng thuyền mới tới, truyền đến tận thượng kinh.

Khi Thái Hậu lại phái nội thị tới tìm sư phụ ta, ông liền để ta thay mặt nhập cung.

“Ngươi thay ta đi là được, nếu làm hỏng danh tiếng của ta, thì cũng chớ quay về nữa.”

Ta mang theo túi nhỏ, nhảy nhót lên thuyền: “Ngài cứ chờ xem, lần này ta nhất định xin Thái Hậu thưởng thêm, để đổi cho sư phụ một tòa đại trạch!”

Dẫu là quan thuyền, cũng vẫn là con kênh quen thuộc ấy.

Năm nào ta cố tỏ ra thản nhiên bước lên thuyền.

Cố tỏ ra rộng lòng mà nói mình không cần Từ Mặc Văn nữa.

Cố tỏ ra hớn hở mà theo lão nhân trở về Cô Tô.

Nhưng Trầm Hương ta, Trầm Hương ta đây.

Tháng đầu tiên đặt chân đến Cô Tô, gối kiều mạch của ta đã bị khóc đến mọc mầm.

Ta vẫn luôn mơ.

Mơ thấy cha mẹ dỗ dành ta uống chén thuốc cứu mạng cuối cùng.

Mơ thấy Từ Mặc Văn với ánh mắt chán ghét, xua đuổi ta cút đi.

Mơ thấy đại bá phụ đoạt đi khế đất cha để lại, còn bóp cổ tra hỏi chỗ giấu bạc tiền.

Mơ thấy đại bá mẫu nhận từng cái hòm gỗ mà Trương gia thôn bên đưa tới, trói gả ta cho Trương đại lang.

Trương đại lang vốn là kẻ ngốc, từng bái đường cùng không dưới ba cô nương.

Thế nhưng, các nàng đều chẳng rõ nguyên do mà biến mất.

……

6

Chớp mắt đã năm năm trôi qua.

Những chuyện cũ xưa, sớm đã phủ bụi trên cành nam.

Ta đứng nơi đầu thuyền, nghênh gió mà đứng.

Nay ta cũng có phong ba, có đàn cá và lớp sóng cuồng nộ.

Cũng có thể quẫy đuôi vượt qua núi cao vạn trượng.

Không còn vấn vương tiếng tỳ bà ngân nga, chỉ một lòng hướng đến biển cả mênh mang.

Tưởng rằng vào kinh ở dăm bữa nửa tháng sẽ có thể quay về.

Nào ngờ một chuyến đi lại lưu lại suốt ba tháng.

Đợi khi Thái hậu dùng xong thang thuốc cuối cùng, thân thể người đã bình phục.

Chỉ là vì thấy ta là nữ tử, bèn giữ ta ở cung thêm ít ngày, nhờ ta tiếp tục điều dưỡng.

Khen ngợi, ban thưởng, tự nhiên là không ít.

Một truyền mười, mười truyền trăm.

Trong cung không ai không biết, nay người được sủng ái nhất Đức Thọ cung chính là cô nương Trầm Hương.

Chỉ là tâm ý bậc quyền quý khó dò, ta vốn chẳng muốn quá để tâm, chỉ chờ sau thọ yến liền rời cung.

Nhưng ta vạn lần không ngờ, lại tái ngộ Từ Mặc Văn ở yến thọ Thái hậu.

“Vị kia chính là cô nương Trầm Hương đến từ Cô Tô sao …”

“Hẳn là vậy rồi, khí chất y phục vừa nhìn liền biết không cùng phàm tục như chúng ta.”

“Không rõ là tiểu thư nhà nào, y thuật tâm tính như thế hẳn xuất thân từ thế gia y lâm phương Nam.”

“Hình như không phải, hôm trước Nam Vương phi tới nhà ta cùng nương ta uống trà, nhắc đến cô nương Trầm Hương này, lại từng có hôn ước đổ vỡ…”

“Kẻ lui hôn ấy hẳn mắt chó mù rồi, nay tìm khắp thiên hạ cũng khó thấy được cô nương nào danh vọng như nàng!”

……

Mọi người ngươi một lời, ta một tiếng, nâng ta lên tận mây xanh.

Ta nâng chén trà nóng, nhẹ nhàng gạt lá trà trên mặt nước, trầm tư.

Mới năm năm thôi, ta từ “mắt cá” trong miệng một người biến thành “minh châu” trong miệng người khác.

Nhưng rõ ràng ta vẫn là ta.

Vẫn là Tích Trầm Hương.

Một ánh mắt nóng bỏng dò xét rơi lên thân ta, ta nghi hoặc nghiêng đầu.

Người quen gặp lại, bốn mắt nhìn nhau.

“Ngươi… ngươi lại chính là cô nương Trầm Hương trong miệng bọn họ?”

Từ Mặc Văn ngây dại nhìn ta, tràn đầy khó tin.

“Sao… sao lại là ngươi?”

Ngoài điện tuyết đã dày, thái giám cung nữ mới quét được một lối nhỏ, chẳng bao lâu lại phủ thêm một tầng tuyết trắng.

May trong cung lửa lò rực đỏ, hơi ấm tràn ngập mà ập tới mặt.

Ta khẽ gật đầu, vẻ mặt thản nhiên: “Từ đại nhân.”

Hẳn là hắn đã cưới tiểu thư Trương gia rồi.

Cô Tô xa xôi, chưa từng nghe tin hôn sự của hắn truyền đến.

Từ Mặc Văn mấp máy môi, khó khăn mở lời: “... Người cứu bệnh ở Giang Nam thật sự là ngươi?

“ Nhưng chẳng phải ngươi họ Tích… Tích…”

Từ Mặc Văn chau mày, tựa hồ quên đi điều rất trọng yếu.

Ta buông mắt xuống, trong lòng sáng tỏ.

Hắn không phải đã quên, mà vốn dĩ chưa từng biết.

Nói đến ta, hắn chỉ gọi “nữ tử Tích gia”, đối diện ta thì khách khí gọi “Tích cô nương”.

Ta hạ mắt, nhàn nhạt đáp: “Từ đại nhân, ta xưa nay tên là Trầm Hương, Tích Trầm Hương.”

Từ Mặc Văn khựng lại, sắc mặt hơi mất tự nhiên: “Trầm Hương cô nương… những năm qua ngươi sống tốt chứ?”

Ta mở miệng, lại phát hiện không biết nói gì.

Những năm này xảy ra vô vàn chuyện, kể cho Liễu nhi cùng ta bốc thuốc thì có thể nói suốt ba ngày ba đêm.

Nhưng đối diện Từ Mặc Văn, ta phát hiện những chuyện ấy nói cũng được, không nói cũng chẳng sao.

Ta thật sự, thật sự đã không còn thích Từ Mặc Văn nữa.

Ngày trước ta luôn mong hắn có thể hỏi ta đôi ba câu.

Họ tên là gì.

Tới từ nơi nào.

Vì sao lại đến.

Vì ai mà đến.

Ta có cả bụng lời muốn kể cùng hắn.

Đáng tiếc, hắn chưa từng hỏi.

Một câu cũng không.

Hắn tùy tiện đoán rằng ta lòng ham trèo cao, khổ cực từ chốn hẻo lánh đến kinh thành.

Vì lấy lòng hắn mà học chút y thuật nửa vời, hao hết tâm cơ muốn leo lên giường hắn.

Nhưng hắn duy chỉ chưa từng nghĩ buông thành kiến, cùng ta bình thản nói đôi ba lời.

“Ừm.”

TRẦM HƯƠNG NHƯ CỐ

4