TRẦM HƯƠNG NHƯ CỐ

5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Ta gật đầu, thản nhiên đáp: “Cô Tô không lạnh như thượng kinh, mì sợi cũng ngon, sống cũng không tệ.”

Từ Mặc Văn mấp máy môi, dường như giằng co rất lâu, cuối cùng cất lời: “Trầm Hương, năm đó rõ ràng ta đã đồng ý cùng nàng thành thân, vì sao nàng lại lui hôn?”

Nghe hắn hỏi thế, ta lại có chút kinh ngạc: “Ngươi đồng ý rồi ư?”

Từ Mặc Văn vội vàng tiến lên hai bước, sợ ta chưa nghe rõ: “Phải, ta đồng ý rồi—”

Chưa đợi hắn nói xong, ta liền bụm miệng cười thành tiếng.

“Từ đại nhân, khi ấy ta vốn chỉ là đến để xem ngươi, chứ không phải nhất định phải lấy ngươi.

“Trước khi tìm ngươi, ta cũng từng nghĩ nếu có thể cùng ngươi, ngày sau chắc không đến nỗi quá khổ. Đáng tiếc về sau ta phát hiện không phải.

“Cho nên Từ đại nhân đồng ý hay không, dường như chẳng liên quan gì đến ta.”

Nghe vậy, Từ Mặc Văn không nhịn được nhíu mày, giọng cũng trở nên nặng nề: “Sao… sao lại không phải chứ?”

Trong điện không biết từ lúc nào lại thêm vài lò sưởi, hẳn là Thái hậu sắp giá đáo.

Ta cởi bỏ áo choàng, lộ ra cổ tay mảnh khảnh.

Từ Mặc Văn nhìn chỗ ấy rất lâu, giọng nói mang theo chua xót: “Sợi dây kia … vòng tay nàng vẫn luôn đeo đâu rồi?”

“Hôm nay không đeo.”

Dù sao đã chẳng còn nút kết hoa nào, đeo hay không cũng chẳng còn trọng yếu.

“Chẳng lẽ ta khiến nàng thất vọng rồi, một nút cũng chưa từng buộc sao?”

Hắn nhìn ta, trong mắt mang theo kỳ vọng mơ hồ.

Ta chợt nhớ, quả thật ta từng nói cho hắn chuyện kết hoa đào.

Chỉ là khi đó ta như hiến bảo, đưa vòng tay đến trước mặt hắn, lại đổi lấy tiếng cười nhạt.

Hắn chỉ thoáng liếc qua, liền bảo ta mau thu lại: “Nữ nhi sao có thể vô liêm sỉ như vậy? Những lời này ngươi không nên nói với ta, sau này chớ để ta thấy lại.”

Ta bối rối nắm chặt vòng tay trong lòng bàn tay, thật sự tưởng mình đã phá vỡ quy củ nữ tử kinh thành.

Nay nghĩ lại, hắn chỉ là không muốn thấy bất cứ điều gì liên quan đến ta, cũng chẳng muốn nghe chuyện của ta mà thôi.

Ta nhìn thẳng mắt hắn, gật đầu.

Không hề có chút do dự.

Người trước mắt thoáng ngẩn ngơ, rồi u sầu cúi mắt xuống.

Thần sắc này, từng xuất hiện trên gương mặt ta vô số lần.

7

Nhưng ai nào hay, trên sợi dây ấy từng có bốn nút hoa đào.

Ngoài nút đầu tiên do nương trao, ta đã buộc ba nút vì Từ Mặc Văn.

Nút thứ hai, là khi ta mới đến thượng kinh.

Hôm ấy ta vừa bước vào cửa thành, còn chưa kịp thưởng thức cảnh phồn hoa đệ nhất thiên hạ, thì nghe phía trước náo loạn.

Nguyên lai là một chú bán thịt lợn bỗng nhiên ngã quỵ.

Ta vội vàng chạy tới, lại thấy đã có người châm cứu cho ông.

Nghe nói hắn là học trò Thái y viện, tên gọi Từ Mặc Văn.

Từ Mặc Văn?

Ta siết chặt hôn thư trong tay áo.

Thật trùng hợp, vị hôn phu rẻ mạt kia của ta cũng tên Từ Mặc Văn.

“Mặc” trong “văn mực đọc sách”.

Chỉ thấy người kia vận thanh sam, tóc buộc cao, mày mắt tuấn tú.

Mím môi, tay cầm ngân châm, hạ châm tự nhiên thành thục.

Hôm đó, ta bỗng không muốn lập tức đi tìm vị hôn phu kia nữa.

Có lẽ vì trời đã tối.

Có lẽ vì một đường gió bụi chưa kịp tẩy rửa.

Có lẽ vì y phục quê mùa chẳng hợp với nữ tử kinh thành.

Đêm ấy ta liền tá túc ở nguyệt lão miếu phía đông thành.

Quỳ trước tượng nguyệt lão ôm đầy tơ hồng, ta lấy vòng tay ra, buộc thêm một nút hoa đào.

Vì Từ Mặc Văn cứu người, lại dung mạo tuấn mỹ.

Nút thứ ba, là khi ta làm tiểu đồng ở y quán.

Sau hai tháng nhận mặt Từ Mặc Văn, ta tránh hiềm nghi mà thuê riêng một viện nhỏ.

Dù nói là vị hôn thê của hắn, nhưng rốt cuộc vẫn chưa qua cửa.

Nếu khi ấy đã lo việc giặt giũ nấu ăn ở nhà hắn, chẳng những phụ bạc y thuật cha mẹ truyền, còn tự khiến người khinh miệt.

Liễu nhi đôi khi cười trêu: “Tiểu Tích à, giờ mà không giữ lấy Từ công tử, đến lúc hắn hối hôn ngươi có khóc cũng chẳng còn chốn nương.”

Ta cúi đầu, khẽ phản bác: “Sẽ không đâu.”

Nhưng tại sao lại không, ta lại chẳng nói rõ được.

Đang suy nghĩ, bên ngoài bỗng náo loạn.

Có người mang đơn thuốc cùng thang dược, nói là thuốc ta bốc hôm qua khiến con hắn bị bệnh.

Ta muốn hỏi cho rõ ngọn nguồn, lại bị đám người đi cùng thô bạo cắt ngang.

Chính lúc ấy Từ Mặc Văn xuất hiện ở y quán.

Hắn quát lớn ngăn cản kẻ gây rối, rồi hỏi cho ra lẽ nguyên do.

Hóa ra là người kia đem thuốc của thê tử cho con uống, còn thuốc của con lại đưa cho thê tử.

Trong khi củi lò cháy bùng, ta cẩn thận buộc thêm nút thứ ba, trong lòng nở hoa.

Khi ấy ta chưa biết, suýt chút nữa vì hắn mà ngay cả cửa y quán cũng không được bước vào.

Cũng chẳng nhận ra cô nương Trương gia đang đứng ngoài cửa lấy thuốc.

Những việc Từ Mặc Văn làm, e rằng cũng để lấy lòng nàng.

Còn về nút thắt thứ tư… nay nghĩ lại, quả thật là quá miễn cưỡng.

Đó là ngày Đông chí đầu tiên ta trải qua ở kinh thành.

Từ bá phụ về quê thăm thân mấy hôm trước.

Ta ra chợ mua ít cá tôm tươi, nghĩ rằng tối nay cùng Từ Mặc Văn ăn một bữa.

Hai người chung bàn còn hơn một mình quạnh quẽ.

Nhưng đêm ấy ta chờ, chờ mãi.

Chờ pháo hoa phía tây thành nổ hết, chờ tiếng pháo phía đông thành cũng dứt.

Chờ chợ đông người chen chúc rồi vắng tanh.

Từ Mặc Văn vẫn chưa về.

Rõ ràng mấy ngày trước ta hẹn hắn, hôm nay cùng ta ăn bánh trôi Đông chí.

Hắn cũng đã đồng ý.

TRẦM HƯƠNG NHƯ CỐ

5