TRẦM HƯƠNG NHƯ CỐ

6

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Ta cầm vòng tay, ngồi ở cửa Từ gia, lòng rất buồn.

Người hàng xóm đi ngang nói vừa thấy hắn trên phố.

Đi cùng còn có một cô nương.

Ta chống đầu, mũi cay cay.

Nhưng ta vẫn nghĩ, nếu tối nay hắn xuất hiện, ta sẽ buộc thêm một nút.

Nếu hắn không tới, thì thôi vậy.

Mơ mơ hồ hồ chẳng biết chờ bao lâu, cuối cùng ta cũng thấy người mà ta mong nhớ.

Hắn mặc bạch y, tựa tiên nhân dưới trăng.

Trong tay không biết từ đâu lấy ra một cây kẹo hồ lô đưa cho ta.

“Ngươi sao còn ở đây, mau về đi.”

Ta ôm kẹo, hân hoan đi trên đường về nhà.

Từ Mặc Văn tặng kẹo cho ta rồi!

Ta không biết kẹo ấy vốn là Trương cô nương chê không cần.

Đêm đó ta đỏ mặt chui vào chăn, lại buộc thêm một nút thứ tư.

……

Chỉ còn một nút nữa.

Chỉ còn một nút thôi.

Nhưng ta nào ngờ, nút thứ năm ấy, vĩnh viễn không thể buộc.

Không chỉ thế, những nút cũ cũng lần lượt biến mất.

Tựa như những hân hoan và mong chờ của ta, cuối cùng cũng tiêu tan trong từng vụn vặt.

8

Đến giữa buổi yến tiệc, Thái hậu nói mình có chút mệt mỏi.

Bèn lưu lại quần thần cùng gia quyến của họ.

Từ Mặc Văn vừa muốn đứng dậy tìm Trầm Hương nói vài câu, lại thấy nàng bị các phu nhân tiểu thư vây quanh.

Giấy bút đã chuẩn bị sẵn, từng đơn thuốc từ tay nàng tuôn ra như nước chảy.

Không biết của ai rơi xuống đất, hắn theo bản năng cúi người nhặt lên.

Chợt phát hiện trên đó — hàng chữ kia lại giống hệt phương dược hắn từng lưu lại trong kỳ khảo thí thứ ba tại Thái Y viện.

Nhưng đơn thuốc này … đơn thuốc này chẳng phải …

Sai rồi! Sai hết rồi!

Khó trách Trương gia tiểu thư luôn nói mình không biết đơn thuốc gì.

Khó trách sư phụ chưa từng nhắc tới phương thuốc ấy.

Thì ra đơn thuốc khi ấy là do nàng ta—nữ nhi Tích gia mà hắn chán ghét nhất—lưu lại.

Chứ không phải ý thầy muốn hắn nhập Thái Y viện cũng chẳng phải Trương gia tiểu thư cố ý để lại trên bàn hắn.

Sao lại là nàng được?

Khi ấy làm sao hắn nghĩ đó là vị hôn thê của mình chứ?

Rõ ràng nàng chỉ biết bốc thuốc trong y quán thôi mà…

“Cách đây năm năm ta đã uống thuốc của cô nương Trầm Hương, chẳng quá bảy ngày bệnh liền khỏi, khi ấy ta đã biết cô nương ắt sẽ thành đại khí!”

“Năm năm trước? Hóa ra năm năm trước Trầm Hương cô nương thực sự ở kinh thành! Vậy chuyện từ hôn chẳng phải là…”

“Khụ khụ! Người đàn ông không có mắt thì đừng nhắc nữa, kẻo làm mất hứng Trầm Hương cô nương.”

……

Các phu nhân tiểu thư lời qua tiếng lại, nói đến nỗi mặt Từ Mặc Văn đỏ bừng.

Hắn nào hay biết.

Hắn chẳng biết gì cả.

Hắn không biết nữ nhi Tích gia có y thuật như vậy, chỉ cho rằng nàng xuất thân thôn dã, hiểu được chút da lông.

Cho rằng nàng chỉ để làm hắn vui, mới giả bộ ngày ngày yêu thích đọc y thư.

Cho rằng nàng muốn đường đường chính chính trèo lên hắn, mới tìm chỗ trong y quán làm việc.

……

Từ Mặc Văn đoán đủ điều, duy chỉ không đoán được rằng nàng thực lòng muốn học y.

Hắn không ngờ Trầm Hương khi thích hắn, cũng chưa từng quên yêu lấy bản thân.

Đời này hắn chưa từng hối hận căm hận đến vậy.

Hối hận vì coi minh châu như cỏ rác, khinh miệt rẻ rúng.

Chỉ mong thời gian quay lại năm năm trước.

Nếu cho hắn một cơ hội nữa, hắn nhất định sẽ đối xử thật tốt với Trầm Hương.

Nhưng Trầm Hương dường như vẫn còn giận, ngay cả khi rời tiệc cũng chẳng buồn nói với hắn một lời.

Từ Mặc Văn tâm phiền ý loạn, sau khi về phủ liền gọi công tử Lưu gia cùng uống rượu.

Công tử Lưu gia biết Trầm Hương danh chấn thiên hạ hôm nay chính là vị hôn thê năm xưa bị Từ Mặc Văn khinh thường, há hốc mồm đến nỗi nuốt trọn cả bát rượu trước mặt.

“Chuyện này … sao có thể được?”

Rõ ràng là một nữ tử chẳng mấy nổi bật.

Nếu nói có chỗ gì khác biệt, cũng chỉ là làm việc kiên trì hơn người.

Mỗi lần đến y quán bốc thuốc, nếu gặp lúc vắng người, nàng hoặc quấn lấy Lưu đại phu hỏi đông hỏi tây, hoặc nâng niu ôm y thư như trân bảo.

Lưu đại phu chán ghét thế nào nàng cũng không để tâm.

Lâu dần ông ta cũng mặc kệ nàng.

Hai người uống cạn vài chén, công tử Lưu gia mới bừng tỉnh: “Từ huynh, Trầm Hương cô nương vốn có hôn ước với huynh, chi bằng xin Thánh Thượng ban hôn đi.”

Từ Mặc Văn ngẩng mắt, rồi lại cúi đầu: “ Nhưng nàng đã để lại thư từ hôn——”

Công tử Lưu gia dằn mạnh bát rượu xuống bàn: “Thế gian nào có đạo lý nữ tử từ hôn, bức thư ấy chẳng tính được gì.”

Phải rồi, thế gian nào có đạo lý nữ tử từ hôn?

Đã không có, thì bức thư kia tự nhiên chẳng tính được.

Trong mắt Từ Mặc Văn lóe lên ánh sáng, tựa hồ thấy được một tia hy vọng.

Hắn hiện vẫn chưa thành thân, Trầm Hương năm xưa lại từng yêu hắn tha thiết.

Nếu Thánh Thượng ban hôn, ắt hẳn hai người sẽ thành một đoạn giai thoại đẹp.

9

Tuyết đầu mùa vừa ngớt, đông nhật bừng sáng.

Kinh thành tuyết rơi suốt một đêm, khi nắng chiếu xuống, băng tinh dưới mái hiên lấp lánh, vô cùng mỹ lệ.

Trong cung Thọ Khang, than hồng cháy rực, có lẽ là nơi ấm áp nhất toàn hoàng cung.

Hơi nóng phả vào mặt khiến ta đỏ bừng đôi má.

“Những năm qua con theo sư phụ rong ruổi khắp nơi, hẳn đã quên mình nay đến tuổi lập gia thất rồi chăng?”

Thái hậu nhìn ta, ánh mắt đầy nhu hòa.

Người muốn làm mai cho ta, chính là thám hoa lang năm nay—Bùi Quan Lễ.

TRẦM HƯƠNG NHƯ CỐ

6