Trương Kiến Lâm nói thêm: “Anh Giang Minh Ngạn đã đi tìm xưởng trưởng của bọn anh, xưởng trưởng đã gọi người chuyển lời đến xưởng thép, phía bên đó nói mọi việc không nghiêm trọng, sẽ giải quyết dứt điểm trước bữa cơm trưa.”
Giang Minh Ngạn chẳng thèm bận tâm đến chuyện của Trang Hồng, giờ phút này anh chỉ một mực lo lắng cho cô: “Em có sao không?”
“Thật sự không có gì đáng ngại đâu ạ, hôm nay chào cờ đứng hơi lâu nên hơi mệt thôi, còn lại thì đều ổn hết.”
Trần Lệ Phương nào chịu tin lời con gái: “Đến bệnh viện rồi thì cứ gọi bác sĩ đến kiểm tra lại cho kỹ càng.”
Giang Minh Ngạn, Trương Kiến Sơn và Trương Kiến Lâm đều gật đầu đồng ý, Trương Kiến Lâm quay người ra ngoài gọi bác sĩ.
Sau khi bác sĩ kiểm tra lại, xác nhận Trương Huệ không hề có vấn đề gì đáng ngại, chỉ cần về nhà nghỉ ngơi thật tốt là sẽ hồi phục, thì Trần Lệ Phương mới yên tâm đưa con gái về nhà.
Thời gian không còn sớm nữa, cũng đã đến giờ cơm, khi ở bệnh viện, bà vẫn đang nấu đồ ăn trên bếp.
“Ối giời, c.h.ế.t rồi!”
“Mẹ đừng lo lắng, vẫn còn chị dâu ở nhà mà.”
Lúc ấy Trần Lệ Phương chạy vội đến bệnh viện, Lưu Lị cũng muốn đi, nhưng trên bếp vẫn đang nấu đồ ăn, lại còn phải trông Mập Mạp nữa nên không đi được.
Nhìn thấy Trương Huệ trở về bình an, Lưu Lị mới yên lòng: “Không sao chứ em?”
Trương Huệ lắc đầu cười nói: “Giờ thì tốt rồi, có thể ăn liền hai bát cơm lớn.”
“Đói bụng không? Cơm nấu xong rồi, nếu em mà không về là chị còn định dắt Mập Mạp đi đưa cơm cho em đây.”
Trần Lệ Phương đi vào phòng bếp, vừa làm vừa nói: “Cứ ăn cơm trước đã, có chuyện gì thì ăn xong rồi tính. Trời biển bao la, ăn cơm là trọng yếu nhất.”
Trương Huệ đói thật, ăn một lúc hai bát cơm đầy, còn húp gần nửa bát canh.
Lưu Lị nghe chồng và cậu em chồng kể xong mọi chuyện, bèn quay đầu sang hỏi cô em chồng: “Thế là em đã có ý định giả vờ ngất xỉu từ trước rồi sao?”
Trương Huệ nháy mắt: “Cũng chẳng phải đã tính toán từ trước, chỉ là lúc đó cãi vã ồn ào quá, đầu óc quay cuồng nên con đành bất chấp thôi ạ.”
Trương Huệ vốn nghĩ rằng tốt nhất là Trang Hồng nên phớt lờ cô, cô chắc chắn sẽ không cố ý đối đầu với bà ta mà chỉ cốt nước sông không phạm nước giếng, ai ngờ Trang Hồng lại muốn dùng cô để g.i.ế.c gà dọa khỉ.
Các giáo viên khác trong trường cũng nhận ra Trang Hồng vô lý nên đã cùng nhau kéo Trang Hồng xuống.
Nếu không, Trương Huệ cảm thấy chuyện này không thể đột nhiên vỡ lở rồi nhanh chóng giải quyết đến thế.
Lúc đầu cô Lý và Thẩm Yến cùng nhau đưa cô đến bệnh viện, vừa đi được nửa đường, cô Lý nhớ tới điều gì đó liền chạy về. Chỉ sợ lúc đó cô Lý đã nghĩ đến việc mượn chuyện cô ngất xỉu để hạ bệ Trang Hồng.
Trương Huệ thở phào nhẹ nhõm, cuộc sống sau này nhất định sẽ tốt đẹp hơn.
“ Đúng rồi, Trang Hồng không làm hiệu trưởng nữa, từ nay về sau sẽ là giáo viên trong trường.”
“Vậy thì chúng ta không cần xen vào nữa, bà ta làm giáo viên thì còn có thể quản được con Huệ nhà mình chắc?”
“Hiệu trưởng mà bị giáng chức thành giáo viên, e là bà ta chẳng còn mặt mũi nào mà ở lại nữa.” Lưu Lị suy đoán.
Trương Huệ lại cảm thấy Trang Hồng nhất định sẽ ở lại, rời khỏi trường thì còn có thể đi đâu, hơn nữa bà ta còn có một cô con gái, cũng không thể về quê.
Vất vả lắm bà ta mới thoát ly khỏi chốn thôn quê được cơ mà.
Lúc này Trang Hồng tự nhốt mình trong phòng hiệu trưởng, bà ta nghĩ mãi vẫn chẳng thấu hiểu tại sao rốt cuộc mọi tội lỗi lại đổ lên đầu mình, rõ ràng bà ta luôn giữ nề nếp, làm việc đúng theo quy củ.
Hay là Trương Huệ là người nhà của xưởng thép, còn bà ta là người ngoài nên bị gạt ra chăng?
Muốn bỏ đi ư, nếu là thời còn trẻ mà phải chịu cảnh bất công như thế này, bà ta đã vùng lên bỏ đi ngay lập tức, thậm chí còn viết thư tố cáo, châm chọc lãnh đạo là những kẻ có mắt như mù.
Bây giờ bà ta không dám, Trang Hồng thở dài, đã đến tuổi trung niên rồi, sao bà ta còn dám hành động tùy tiện nữa chứ?
Nguyên Phó hiệu trưởng Hạ, người vừa mới được thăng chức hiệu trưởng, đang an yên làm việc trong văn phòng thì cô giáo Lý gõ cửa. Hiệu trưởng Hạ niềm nở mời cô ấy ngồi xuống.