Năng lực làm việc của thư ký rất tốt, anh ấy gọi vài giáo viên tới, người dẫn đầu là cô Lý. Cô Lý cũng không tố cáo đổ oan cho Trang Hồng, có gì nói đó, thành thật từng lời.
Sau khi nghe các giáo viên trình bày, Xưởng trưởng Từ gọi Trang Hồng tới. Đối chiếu lời khai của hai bên đều đúng sự thật.
Nói thế nào nhỉ, Trang Hồng làm việc hơi cứng nhắc. Những việc bà ấy làm không phải là sai lầm lớn, nhưng lại không thực tế, không nhập gia tùy tục, không để ý đến cảm xúc của đội ngũ giáo viên, cán bộ công nhân viên. Đây là điều không thích hợp.
Trang Hồng chưa từng làm hiệu trưởng, bà ấy làm không tốt cũng là điều dễ hiểu, nhưng để bà ấy tiếp tục giữ chức hiệu trưởng thì thật sự không ổn.
Sau khi bàn bạc, lãnh đạo quyết định thăng chức cho nguyên phó hiệu trưởng lên làm hiệu trưởng. Cô Lý sẽ lên làm phó hiệu trưởng. Về phần Trang Hồng, họ cũng không thể không nể mặt Xưởng phó Viên, nên để bà ấy làm giáo viên trong trường.
“Vậy là quyết định như vậy đi.”
Mọi người đều gật đầu: “Quyết định như vậy là rất hợp lý.”
“Đồng chí Khương, ông là người phụ trách công tác tuyên truyền của xưởng ta, cũng là đồng chí cũ, quen biết Trần Lệ Phương. Vậy thế này nhé, ông phụ trách thay mặt Xưởng thép chúng ta đến bệnh viện thăm hỏi cô giáo Trương một chuyến.”
Người đàn ông trung niên họ Khương gật đầu. Quả thực không phải việc tốt lành gì, nhưng ông ấy ra mặt là thích hợp nhất.
Trần Lệ Phương rất khó tính, nếu Xưởng trưởng Từ tự mình đến mà bị bà ấy mắng không ngóc đầu lên được thì cũng không hay.
Về phần Xưởng phó Viên, ông ta không đi thăm hỏi thì thôi, mà có đi thì chỉ tổ đổ thêm dầu vào lửa.
Nghe nói con gái ngất xỉu, Trần Lệ Phương sợ đến run tim. Cửa còn chưa kịp đóng đã chạy vội đến bệnh viện. Khi đến nơi thấy con gái đã tỉnh lại, sắc mặt không tốt thì bà ấy tức giận mắng một trận, mắng con gái không biết tự chăm sóc bản thân.
Mắng con gái xong lại mắng Trang Hồng, mắng Trang Hồng xong…
Trần Lệ Phương còn chưa kịp mắng thêm câu nào, chủ nhiệm Khương đã vội vã mang theo ít đồ bồi dưỡng bước vào cửa: “Kính chào cô giáo Trương, tôi thay mặt xưởng đến thăm cô, cô thấy trong người thế nào rồi?”
Trương Huệ yếu ớt cười nói: “ Tôi vẫn ổn ạ.”
Trần Lệ Phương nguýt dài một cái: “Ổn cái gì mà ổn, con mà ổn thì đã chẳng phải nằm đây rồi.”
Trần Lệ Phương mắng con trai: “Con đang ở xưởng thép, em gái con ngất xỉu mà con không theo sát luôn?”
Trương Kiến Sơn ngoan ngoãn đứng im nghe mắng, không dám hé răng nửa lời.
Chủ nhiệm Khương cười gượng gạo: “Người không sao là phúc rồi, bên xưởng đã xử lý dứt điểm chuyện của Trang Hồng, Trang Hồng bị cách chức hiệu trưởng, nguyên phó hiệu trưởng được thăng chức lên làm hiệu trưởng, còn cô Lý thì được bổ nhiệm làm phó hiệu trưởng.”
Trần Lệ Phương hừ lạnh: “Từ đầu các ông các bà làm ăn kiểu gì vậy? Đáng lẽ phải sớm xử lý cái người đàn bà không biết điều kia đi chứ, tại sao lại để con gái tôi phải chịu khổ như thế này?”
“Vâng vâng vâng, tất cả đều là lỗi của chúng tôi ạ.” Chủ nhiệm Khương chẳng dám thốt ra lời biện hộ nào.
Đúng lúc này Giang Minh Ngạn và Trương Kiến Lâm đến, chủ nhiệm Khương vốn quen biết Giang Minh Ngạn, bèn vội vàng nói: “Gia đình mọi người cứ ngồi xuống nói chuyện, tôi xin phép không làm phiền nữa.”
Sau khi đặt quà xuống, chủ nhiệm Khương vội vã cáo từ, rời đi nhanh như trượt trên dầu.
Thẩm Yến thấy tình hình như vậy cũng nói: “Dì ơi, Trương Huệ, cháu cũng xin phép về đây ạ.”
Trần Lệ Phương tiễn cô ra ngoài, cười nói: “Hôm nay cảm ơn cháu nhiều nhé.”
“Không có gì đâu ạ, dì đừng khách sáo.”
Trong phòng bệnh giờ chỉ còn lại những người trong nhà, Trương Huệ mới khẽ giọng hỏi: “Sao lại xử lý nhanh đến thế ạ? Con cứ ngỡ phải mất đến hai ngày chứ.”
Trương Kiến Sơn kể lại: “Trường học gần xưởng, em vừa ngất đi thì tin đồn đã lan đến xưởng, lại có người thêm mắm thêm muối vào nữa, chưa đến giữa trưa đã thành chuyện rùm beng. Anh đến tìm lãnh đạo nói chuyện, còn chưa được mấy câu thì thư ký xưởng trưởng Từ đã đến nói anh đừng sốt ruột, mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa ngay thôi.”
Hơn mười phút sau, họ gọi giáo viên đến thẩm vấn, sau đó lại gọi Trang Hồng vào, mọi việc rất nhanh đã được giải quyết êm thấm.
Sau đó, Trương Kiến Sơn mới đi theo mấy người chủ nhiệm Khương đến đây.