Nghe bà thím chồng khen nhà hàng xóm, cô con dâu cả của bà Vương cười nói: “Người ta cũng đâu phải sướng từ trong trứng nước, sao mẹ không nói hồi xưa nuôi ba đứa trẻ ăn học bao nhiêu năm nhà bọn họ khó khăn thế nào ấy, còn Trương Huệ nữa, trước đó cũng mất đối tượng mà.”
“Ôi, đúng thế, khổ tận cam lai mà.”
Trương Huệ vui vẻ chạy ra ngoại thành, leo lên triền núi, hít hà căng lồng n.g.ự.c mùi cây cỏ, đất ẩm xộc thẳng vào chóp mũi, thật sự rất thoải mái.
Hai ngày nay trời không mưa, trong núi không có nấm gì đáng kể, nấm dưới gốc tùng, trong bụi cỏ phần lớn đều bé tí tẹo, dù có cây to thì cũng chưa kịp bung dù.
Trương Huệ đặc biệt chọn những cây nhỏ, nhìn thấy một dây dưa đất trên vách núi thì mừng rỡ không thôi, cũng không thèm nhặt nấm nữa mà ngồi thụp xuống hái dưa, những trái dưa đất đỏ au mọc chi chít trên dây leo đều bị cô hái sạch.
Một loại quả dại thân dây, bên ngoài giống lựu, bên trong giống sung.
Tìm vài chiếc lá to bọc dưa đất lại cho vào giỏ, hái nấm thêm một lúc, thời gian không còn sớm nữa, phải về nhà thôi.
Giang Minh Ngạn bế con gái đã tỉnh ngủ đi loanh quanh ngoài cổng, thấy vợ tươi cười trở về thì cũng cười theo: “Vui thế này là nhặt được bảo bối gì đây?”
“Bảo bối ăn ngon, tí anh xem là biết.”
“Đi, vào nhà thôi.”
Trương Huệ thả giỏ dưới gốc cây anh đào, nấm đổ ra từ trong giỏ không tính, cái gói kia là gì?
Trương Huệ mở gói, một quả dưa đất tròn trịa lăn ra: “Anh chưa bao giờ nhìn thấy à?”
Giang Minh Ngạn lắc đầu, vỗ vỗ lưng con gái: “Đây là cái gì?”
“Quê em gọi là dưa đất, một số nơi gọi là lựu đất, sung đất, không biết miền Bắc tụi anh gọi là gì.”
“Ở miền Bắc tụi anh chưa bao giờ thấy loại quả dại này.”
“Anh lớn lên trong thành phố mà, có bày ra trước mắt anh cũng chẳng tài nào biết được.”
Lấy nước rửa sạch, chọn một quả đỏ nhất nhét vào miệng anh: “Ngon không?”
“Ừm, ngon lắm, vị giống như dâu tằm vậy.”
Trái dưa đất chín mọng, cô bóc vỏ rồi nếm thử, Trương Huệ cảm thấy hương vị này đúng là hơi giống dâu tằm.
Buổi tối, bố mẹ không ghé qua nên hai vợ chồng tự tay nấu nướng. Trương Huệ rửa sạch một ít nấm, xào cùng thịt khô, mùi thơm ngào ngạt.
Thịt khô rất mặn, cô chỉ dám ăn dè sẻn một miếng. May mà những cây nấm nhỏ trơn mềm lại rất thơm ngon.
Nấm còn dư, cô đem phơi dưới mái hiên, chỉ vài ba ngày là khô cong, có thể để dành đến mùa đông mà ăn.
Chỉ tiếc là nấm vẫn còn hơi ít. Năm nay chị dâu bận việc đồng áng, mẹ thì phải chăm sóc cô trong cữ, bản thân cô cũng vừa sinh con xong, chẳng ai có thời gian đi hái. Vì vậy, số nấm mà mẹ Giang Minh Ngạn mang về đều là do mợ cô đưa từ lần trước.
Chỉ cần đợi trời đổ mưa, sau đó nấm sẽ mọc lên nhiều hơn.
Quả nhiên là ước gì được nấy! Đêm ấy, khi hai vợ chồng chìm vào giấc ngủ, ngoài cửa sổ, gió đêm thổi xào xạc qua tán cây hòe, rồi đến nửa đêm, trời bắt đầu đổ mưa.
Sáng hôm sau, Trương Huệ vừa mừng rỡ được một lát thì chợt nhớ ra hôm nay Giang Minh Ngạn phải đi làm.
Giang Minh Ngạn cười, nói: “Em thử bàn với mẹ xem sao, nhờ mẹ trông Hàm Hàm giúp một buổi.”
“Không được rồi!” Trương Huệ thở dài, nói: “Hôm nay mẹ còn phải đi mua sắm đồ đạc. Anh quên sao, ngày kia chúng ta phải lên núi Mạnh Đỉnh đó!”
Giang Minh Ngạn đúng là đã quên khuấy mất chuyện này.
Giang Minh Ngạn chần chừ một lát rồi nói: “Chắc trên núi Mạnh Đỉnh cũng chẳng thiếu nấm đâu nhỉ?”
“Em chưa từng đến đó bao giờ, nhưng chắc là không thiếu đâu.”
“Vậy thì em đợi lên đến đó rồi hái vậy.”
Trương Huệ khẽ hừ một tiếng, cô đâu chỉ muốn đi hái nấm suông, rõ ràng là cô muốn lên núi dạo chơi cơ mà.
Trong lòng cô còn canh cánh mãi chuyện cây nhân sâm. Đành vậy, cô sẽ đợi từ núi Mạnh Đỉnh trở về rồi ghé qua nhà cậu mợ một chuyến.
Trần Lệ Phương vẫn rất chú trọng chuyện con gái mình được đến núi Mạnh Đỉnh. Mặc kệ ông Chu Minh Sơn có đồng ý nhận Trương Huệ làm đồ đệ hay không, bà vẫn chuẩn bị lễ bái sư một cách kỹ lưỡng.
Trương Cao Nghĩa cảm thấy có chút không ổn chút nào. Ông nói: “Người ta còn chưa ngỏ lời có nhận hay không, mà bà đã vội vàng đem lễ bái sư đến ngay rồi. Lỡ người ta muốn từ chối thì cũng không dám mở miệng.”
---