Thấy con trai thứ hai đi đến hỏi, mẹ Tô đem mọi chuyện kể lại cho con trai thứ hai nghe. Tô Tiến Đảng dở khóc dở cười, nói: "Vậy thì cũng nên để qua tết rồi hãy nói." "Con không cân xen vào chuyện của hai đứa tụi nó, tụi nó muốn cãi nhau thì cứ để tụi nó cãi nhau, chúng ta cứ đón năm mới là được. Mẹ Tô không có chút nào lo lắng nói. Tô Tiến Đảng nói: "Đến chỗ Kiến Quân thì cũng rất tốt, nhưng anh cả đừng đến đó mà mang theo tính tình này của mình là tốt rồi, bên đó nhiều người như vậy, anh cả đi đến phá hỏng bầu không khí ấy cũng không tốt." "Cho nên nếu chị dâu của con vẫn không thể thuyết phục được anh cả của con, vậy thì đừng nghĩ đến có việc làm nào nữa, con nghĩ rằng tiên bây giờ kiếm dễ lắm sao?" Mẹ Tô nói.
Bà cũng đã tính toán hết rồi, bà muốn con rể dùng bạo lực đến trấn áp thằng con trai lớn này của bà, với khả năng này của con rể, bà tin tưởng chắc chắn là sẽ làm được. Bà không cân đứa con trai lớn này phải là người tài năng, thành đạt, nhưng ít ra cũng không thể tiếp tục để nó sống một cuộc sống giống như trước nữa.
Tô Tiến Đảng không nói gì thêm, chỉ đi trở vê nhà của mình, vợ của anh ta đi đến hỏi: "Bên đó làm sao vậy? Không cho người ta ăn tết nữa sao?"
Không thể trách cô ấy bất mãn, hiện tại nhà của anh ta đều ở trên trấn, chỉ có những lúc như thế này mới trở về nhà sau một năm. Hai người bên kia lại âm 1 thành như vậy, đây không phải là khiến người ta khó chịu sao? Chưa kể bọn họ cũng đâu có ở đây lâu, nhưng cho dù ở lâu cũng là chuyện bình thường, trong nhà này, gia đình cô ấy cũng có phân mài Tô Tiến Đảng liên đem chuyện của mẹ Tô kể lại cho vợ nghe. Me cũng có chút quá đáng, tính tình bác cả như thế nào chẳng lẽ mẹ không biết rõ sao, vậy mà còn cho bác ấy sang chỗ Kiến Quân làm việc, đây không phải khiến nhà người ta thêm phiên phức a? Chị dâu thứ Tô nói. "Đây là ý kiến của Đan Hồng và Kiến Quân đề xuất" Tô Tiến Đảng nói.
"Vậy thì mẹ cũng phải nên từ chối, mấy cô chị dâu trên núi đều làm việc tay chân rất tốt, bác cả lại đến chắc chắn sẽ có lời ra tiếng vào,
Nếu cứ thế mãi, chắc chắn cũng có người lên tiếng nói.
"Kiến Quân cũng không phải là người sẽ chịu thiệt, nếu anh cả vẫn còn như vậy, Kiến Quân chắc chắn sẽ không giúp nữa." Tô Tiến Đảng nói.
Chị dâu thứ Tô thấy chồng mình cũng ủng hộ chuyện này, chỉ có thể nhíu mày không nói gì nữa. Hiện tại nhà của cô ta cũng đang tốt lên, cô ấy đương nhiên cũng hy vọng những người ở bên cạnh cũng có thể phát triển giống mình, nhưng điều đó còn phải tùy thuộc xem là nhà người nào nữa. Người có cố gắng thì có thể giúp đỡ, giống như Tiến Đảng nhà cô, mỗi lần lái xe đến nông thôn để mua rau củ, anh ấy thường hay ghé những nhà không có điều kiện để mua trước, một số nhà neo đơn, một số nhà không có nhiều đất, cho dù họ trồng rau ở chính trong sân của họ, cũng được anh thu mua lại không ít tiên, Tiến Đảng cũng không ngại phiên phức mà đi đến từng thu mua.
Đều đã từng trải qua những ngày tháng khổ cực, nếu có thể giúp đỡ, ai mà chẳng giúp? Người ngoài đã như vậy, chứ đừng nói đến người thân. Nhưng người thân ấy phải biết cố gắng phấn đấu mới được, nếu không chịu cố gắng, thì giúp cũng vô ích. Giống như lần này trở vê nhà của mẹ cô ấy, mẹ cô ấy lại cố gắng khuyên cô nói với chông mình, để cho anh trai và chị dâu đến cửa hàng phụ giúp đỡ, sau này họ làm quen thuộc rôi sẽ còn làm việc tốt hơn.
Nhưng chị dâu thứ Tô chỉ im lặng không trả lời, anh trai và chị dâu ở phía nhà mẹ cô ấy, cô ấy còn không biết là loại người nào sao.
Nếu lúc đó lại mất tiền và vân vân, thì bọn họ sẽ đi tìm ai để đòi đây?
Đây là sự thật, cho dù sau này họ có nói cô ấy là kẻ không có lương tâm cũng được. Để anh trai và chị dâu đến cửa hàng giúp đỡ cũng được nhưng cô vẫn sợ họ sẽ trộm tiên và làm nhiều chuyện khác.
Như vậy chẳng khác gì đã bỏ sức còn bị phủi ơn.
Cho nên, chị dâu thứ Tô nhất quyết không đồng ý, cho dù họ có đi tìm Tiến Đảng để nhờ cậy, hoặc muốn để cháu gái của anh cả tại nhà mẹ cô ấy, một đứa bé chỉ mới mười một, mười hai tuổi không được ở nhà đọc sách mà đến tiệm của cô giúp đỡ, cô cũng không đồng ý.
Đừng nói cô tuyệt tình, cũng không nhớ đến tình cảm bao nhiêu năm. Nhưng thứ gọi là tình cảm bao nhiêu năm kia, đã sớm tan biến. Hiện tại cuộc song cua co ay cang ngay cang tốt hơn, mỗi năm cùng Tiến Đảng trở về nhà đều mang theo không ít đồ ngon trở về cùng. Tặng cho cha mẹ năm đồng, xem ra cũng đã rất hiếu thảo rôi. Mặt khạc, hai chị em gái còn lại của cô ấy chưa từng mang đồ ngon nào đến, chứ đừng nói lì xì tiên cho cha mel
Đối với chị dâu thứ Tô, cô ấy đã phải trải qua bao nhiêu ngày tháng khổ cực, mới biết được để có cuộc sống hạnh phúc như hiện tại khó khăn đến như thế nào. Cho nên cô ấy luôn quý trọng từng ngày của mình, nếu có ai đến quấy ray cuộc sống yên ổn này của cô ấy. Vậy thì cô ấy chỉ có thể thẳng tay xử lý.
Chỉ có điêu với chuyện này, chị dâu thứ Tô mặc dù rất muốn đến tìm Tô Đan Hồng để khuyên, nhưng cô ấy lại cảm thấy mình chẳng có tư cách gì. Dù sao, đây cũng là anh cả của Tô Đan Hồng, mặc dù biết là vậy, nhưng cô ấy vẫn dùng lời nói không tốt về nhà của anh cả với Tô Tiến Đảng: "Anh xem ngày nào đó, anh đi nói chuyện với chồng của em gái mình đi. Nếu bác cả làm không được việc thì cứ để bác cả trở vê nhà đi. Đối với cuộc sống hiện tại của họ, công việc hằng ngày cũng không ít.
"Ừm, anh biết rồi." Tô Tiến Đảng gat dau dap Ung.
Thật ra đối với chuyện này anh ấy cũng muốn nói với em gái, dù sao cũng không thể để anh cả đi đến làm phiên cuộc sống của nhà em gái được.
Đôi vợ chông ở bên cạnh vẫn còn tranh cãi âm ï không ngừng. Dù khuyên thế nào, Tô Tiến Quân van thở hắt ra, không chút kiên nhãn nói: "Dù sao anh cũng đã đến tuổi, cũng phải để anh đến nhìn xem công việc đó như thế nào, anh có làm được không đất"
"Hừ, anh không chỉ đi đến đó nhìn xem, mà anh còn phải làm việc thật tốt cho em. Bằng không từ đây về sau, anh cũng đừng mong sẽ sống yên ổn. Em đã nói rồi đó, bây giờ dù bất cứ giá nào, nếu anh không kiếm ra tiên cho em thì em sẽ không bao giờ cho anh được sống yên cả!" Chị cả Tô hừ lạnh nói.
"Đồ đàn bà điên, cô có tin tôi ly hôn với cô không!" Tô Tiến Quân mắng.
"Ly hôn? Dựa vào phẩm hạnh này của anh, anh cho là ly hôn tôi rồi, anh sẽ cưới được ai. Ai bằng lòng gả cho anh hả, hơn nữa anh tưởng rằng mẹ anh sẽ đồng ý chuyện này sao, chỉ sợ lúc đó mẹ sẽ đánh gãy chân chó của anh mà thôi!" Chị cả Tô không sợ lời đe dọa của chồng mình, còn cười lạnh nói.
Tuy rằng mẹ Tô không nói rõ, nhưng cô ta cũng không phải ngốc, cô ta cũng cảm thấy rằng mẹ Tô cũng muốn đứa con trai này của bà chịu đi làm, nhưng bà lại sợ đứa con trai này làm mất thể diện bà.
Dù sao mẹ chồng của em gái bên đó cũng rất là sĩ diện, cô ta cũng biết rõ, ở rừng trái cây kia những người làm việc nơi đó can mẫn đến như thế nào, cô ta đã từng làm thời vụ ở nơi đó nên cũng biết, những người trong đó luôn tranh công việc để làm, chỉ là deu muốn nhận được sự coi trọng của nhà họ Quý, sau này cũng có thể hưởng chút lợi lộc gì.
Nếu như không phải là người thân, vậy chồng của cô ta làm sao có cơ hội để vào đó làm việc?
Nhưng may mắn là do cả hai là người thân của nhau, nên cơ hội này mới đến tay.
Hơn nữa, tiên lương ở nơi đó cũng vô cùng cao, mẹ chồng của cô ta cũng đã đồng ý, chuyện một tháng cô ta sẽ được nhận mười đồng. Một năm đã có được một trăm hai mươi đồng, cô ta cảm thấy, khi họ có tiền thì đã có thể thử đổi mới cái nhà nhỏ này, trong thôn cũng có vài nhà trở nên giàu có cũng đã xây nhà mới, ngôi nhà ay lớn vô cùng, cô ta nhìn mà chỉ biết ao ước.
Cho nên chồng của cô ta phải đi làm công, bằng không cô ta sẽ không để yên cho chồng mình! Tô Tiến Quân thật sự muốn đi đến, cho người phụ nữ kia một bạt tai để cô ta nhớ đòn. Nhưng nhìn đến dáng vẻ của cô ta, anh ta lại không dám ra tay.
Nếu không mẹ của anh ta sẽ thật sự đánh anh ta gãy chân, bà có thể đánh con dâu, nhưng chồng thì không thể đánh vợ. Dù sao bọn họ cũng là anh chị cả trong nhà, tuyệt đối không được đánh nhau.
Đây chính là nguyên tắc của mẹ Tô.