Tô Đan Hồng không biết tin tức mà hai vợ chồng cô mang đến, có ảnh hưởng lớn bao nhiêu ở nhà mẹ đẻ.
Sau ngày mùng bảy, chính thức bắt đầu đi làm, trên thực tế, ngay ngày mùng một mùng hai đầu năm, Quý Hồng Quân cùng Hứa Ái Đảng, còn có nhà các cô bác, anh họ Quý Kiến Xuyên, cũng đều bắt đâu làm việc, không có thêm tiền lương, nhưng mà chính họ không cần, đến đây là cam tâm tình nguyện. Lúc ăn tết, bao gồm ba công nhân lâu năm còn có Quý Kiến Hà, đều nhận được đồ lễ Tết. Một cân đường đỏ, hai cân hạt dưa, hai cân trứng gà trên núi, còn có bốn cân nạc mỡ cùng thịt ba chỉ.
Ba nhà mỗi nhà một phần, quà tết phải nói là thập phần phong phú.
Nếu bổ sung thêm chút rau củ khô linh tinh, vậy năm này nhất định có Tết sung túc.
Quý Hồng Quân cùng Hứa Ai Đảng hai nhà làm hai ba năm, cho nên gân như đã quen. Nhưng mà Quý Kiến Hà lần đầu tới làm việc, cũng là lần đầu duoc nhan d6 Tet.
Hơn nữa tình huống trong nhà chính mình, đặc biệt mọi người đi làm vườn trái cây, mọi người trong nhà đều thắt lưng buộc bụng để sinh hoạt, đừng nói thịt lợn, cả trứng gà cũng không thể ăn, tích cóp được một ít thì mang đi bán đổi lấy tiền.
Em trai anh ấy Quý Kiến Xuyên còn chưa phân nhà, nhưng anh ấy đã sớm phân ra, hiện tại sống một mình, trong nhà mỗi ngày đều nghèo đói, sau này đi theo Quý Kiến Quân làm công, cuộc sống mới chậm rãi ổn định lại.
Cũng chính vì quá tốt, đến nỗi lúc đầu anh ấy cùng cha mẹ minh hop tac,dem tien vao vườn trái cây, anh ấy cũng trực tiếp phá nó, anh ấy không muốn, đưa cho cha mẹ còn có em trai mình.
Anh ấy quyết định yên ổn làm một người công nhân, quản lý tốt đồng ruộng trong nhà, để cho vợ và con cái sống ấm no qua ngày.
Cũng bởi vì đi làm công, mỗi tháng có thể kiếm được hơn hai mươi đồng tiên lương, điêu này cũng giảm bớt đi tình huống khó khăn trong nhà một chút, hơn nữa vào ngày lễ Tết, vợ Kiến Quân đều sẽ tặng một phân lễ nhỏ, trong nhà vợ con tất nhiên vui vẻ cỡ nào. Đến lúc ăn Tết, anh ấy mang về vài thứ đồ kia khiến gia đình vui mừng cả năm.
Một cân đường đỏ, còn có hai cân đồ ăn vặt, hai cân trứng gà, trứng gà này rất ngon, đa số đều là trứng gà hai lòng đỏ, quan trọng nhất, bốn năm cân thịt ba chỉ
Mấy thứ này mang vê nhà, đương nhiên anh ta sẽ không tự mình ăn, cũng để lại một chút, mang một cân hạt dưa và một cân ba chỉ qua cho cha mẹ, còn dư lại, cũng không ít.
Một nhà lớn nhỏ đều vô cùng vui mừng, Quý Kiến Hà nhìn thôi cũng cảm thấy thỏa mãn. Cứ yên ổn như vậy sinh hoạt, không băn khoăn.
Cho nên vừa nghe thấy Quý Hồng Quân và Hứa Ái Đảng Tết này cũng không nghỉ, chính mình đi lên núi hỗ trợ để kiếm chút gì đó, anh ấy cũng đi theo, đây là anh cam tâm tình nguyện.
Mà cho ba người bọn họ kinh ngạc, sau khi hết một năm, Quý Kiến Quân trực tiếp thông báo, ba năm tới sẽ tăng tiền lương, tăng lên ba mươi đồng tiền. Năm thứ nhất là hai mươi hai đồng, năm thứ hai là hai năm, lúc này, Quý Kiến Quân thông báo tăng lên ba mươi đồng. Tiên công này, so với thành phố Giang Thủy bên kia, một chút cũng không thấp.
Quý Hồng Quân và Hứa Ái Đảng, còn có Quý Kiến Hà ba người đều vui sướng, người khác hỏi, bọn họ đều nói ra, trong lúc nhất thời, người dân trong thôn đều hâm mộ không thôi.
Đừng nói chỉ có bọn họ hâm mộ, mà ngay cả quý Kiến Văn cùng Vân Lệ Lệ, còn có quy Vân Vân, vẻ mặt cũng ngạc nhiên. Quý Kiến Văn đứng hình xong liền cuoi,Anh ba bây giờ càng ngày càng phát triển, phát tiên lương cho công nhân, so với em không hề thấp." Bây giờ phúc lợi bọn họ được hưởng đúng là không tồi, tiên lương hiện tại tăng tới hai năm đồng, hơn nữa thêm các khoản trợ cấp, cũng khoảng ba mươi đồng.
Mà anh ba của anh ta phát tiên công này, không cân nói cũng biết, nhất định là đã lãi được rất lớn.
Bằng không ba người làm công, một tháng trả nhiều tiên công như vậy, lấy đâu ra để trả?
So sánh với việc anh ta đang vui mừng, thì Vân Lệ Lệ và Quý Vân Vân lại có cảm giác hoảng sợ. Biết vườn trái cây kiếm được nhiều tiên là một chuyện, nhưng khi thực tế đối diện là một chuyện khác, một tháng ba mươi đồng, ba người công nhân, chính là chín mươi đồng. So với cô ta cùng Kiến Văn nhiêu hơn, lại nói, bác ba mới tăng lương cho mấy người làm công kia, vậy bác ba đã kiếm được bao nhiêu tiền? Khó trách có thể mua được xe.
Quy Vân Vân có chút ngu ngơ nói,Anh ba tại sao lại trả nhiều tiên công như vậy?”
Sao có thể, một tháng ba mươi tiền công, cô ta ở làng Đại Học bên kia thấy tiền công rất ít, cũng chỉ có như vậy thôi, nhưng đó là làng Đại học, cùng địa phương nông thôn hoàn toàn khac nhaul
Nhưng ma mặc ke nói như thế nào, Quý Kiến Quân trả nhiều tiên công như vậy là sự thật.
Ba người công nhân thực sự chăm chỉ làm việc, Quý Kiến Quân không cảm thấy trả tiền công nhiều như này là lãng phí. Qua ngày mùng bảy, Tô Tiến Quân đến đây.
Đến đây ngày đầu tiên, Tô Tiến Quân lại kéo dài công việc, mẹ Qúy ngâm nói chuyện này với Quý Kiến Quân, tại sao lại gọi anh ta tới, đây không phải là muốn phá hư tình cảm hai nhà sao?
Quý Kiến Quân cười, bảo bà không cân lo lắng, anh tự nhiên có biện pháp.
Đại khái là ngày đầu tiên kéo dài công việc nếm được vị ngọt, cho nên ngày hôm sau, anh ta vẫn như vậy.
Ngày thứ ba, cũng giống ngày đầu, anh ta nói mình đừng lo lắng, rốt cuộc Kiến Quân cũng là em rể, nào dám đánh anh ta? Vì thế ngày thứ tư, anh ta bị Kiến Quân kêu đi luyện võ.
Trực tiếp nằm trên mặt đất nửa ngày cũng chưa đứng dậy được. "Anh cả, đứng lên đi, tiếp tục luyện, dù sao cũng không có nhiều việc cần làm, thân thể anh cũng quá lười biếng rồi, luyện tập nhiều đối với anh mới có chỗ tốt." Quý Kiến Quân trực tiếp xách Tô Tiến Quân như xách con gà.
"Không luyện, Kiến Quân, không luyện nữa, anh còn muốn sống tiếp" Tô Tiến Quân biết anh muốn dạy dỗ mình, vội vàng nói. "Không cân làm, tiền lương chiều nay lấy vê đi, ve sau mỗi ngày em đều luyện võ với anh ” Quý Kiến Quân nói.
Sau đó, liền đánh một hôi. Nhưng mà Kiến Quân xuống tay có kỹ thuật, từ trên mặt căn bản nhìn không ra Tô Tiến Quân có thương tích gì, lúc Tô Tiến Quân vê nhà, còn nói bị Quý Kiến Quân đánh, nhưng không có ai tin anh ta.
Nhất định anh ta vì lười biếng, người trong thôn đều truyên nhau như vậy, Tô Tiến Quân đến đây ba ngày, không một ngày nào làm việc.
Hơn nữa, sự tình của Tô Tiến Quân, ai chẳng biết? Kiến Quân vì nể mặt của vợ, mới kêu anh ta qua làm việc, còn không biết quý trọng cơ hội, tự nhiên ôn ào đến mức này!
Mọi người đều sôi nổi hóng hớt anh ta bị Quý Kiến Quân cho thôi việc, vậy nhất định sẽ tuyển người mới vào làm.
Ba mươi đồng tiền công, ai mà không thèm chứt
Thấy không một ai tin anh ta, trong lòng Tô Tiến Quân tất nhiên có bao nhiêu oan ức.
Vốn tưởng khi về nhà, có thể được vài câu an ủi, không nghĩ đến mẹ anh ta còn trực tiếp nói, Về sau anh mà còn nói oan cho Kiến Quân, tôi sẽ lấy gậy đánh anh gãy chân!"
Nghe đi, đây chính là mẹ ruột của anh ta sao?
Vì thế anh ta lập tức chuyển qua tìm kiếm sự ôm ấp của vợ mình. Chị dâu cả Tô hỏi,'Kiến Quân thật sự nói như vậy sao?"
"Tất nhiên rồi đem anh trở thành bao cát mà đánh đấm!" Tô Tiến Quân cảm thấy oan ức tưởng đã tìm được người an ủi, đang muốn nhân cơ hội mắng Kiến Quân vài câu, đã bị lời vợ anh ta nói cho c.h.ế.t tâm,'Xem anh như bao cát thì như bao cát, một tháng ba mươi đồng tiên lận, em khuyên anh mãi, cùng mẹ thương lượng lấy một nửa, nếu anh không làm việc sẽ bị đánh, bị đánh là có thể lấy tiên, anh nhất định phải đi!"
Tô Tiến Quân cảm thấy thế giới này toàn màu đen.