luyện tập, dáng vẻ anh em tốt. Nhưng mà lúc nhìn Quý Kiến Quân, chân Tô Tiến Quân đã sợ đến run rẩy.
Trước kia, anh ta cảm thấy người em rể này thật phiên phức, thường xuyên dạy dỗ anh ta, nói anh ta không thể già đợi Vân Vân, khi đó chỉ đơn giản ghét bỏ anh phiên, nhưng hôm qua bị Quý Kiến Quân đánh thật sự tàn nhẫn, anh ta bây giờ mới thực sự cảm thấy sợ người em rể này.
Lúc bị anh lấy đi luyện võ, Quý Kiến Hà, Hứa Ái Đảng, còn có cả Quý Hồng Quân đều hâm mộ. Bọn họ không phải hâm mộ anh ta không cần làm việc.
Trên núi tuy rằng nhiều việc, mỗi ngày deu có việc làm, nhưng mà đối với mấy người đàn ông khỏe mạnh như bọn họ không là gì, căn bản không tính là nhiều. Sau khi làm xong việc trên núi, liền đi tìm cha Quý hoặc mẹ Quý báo một tiếng, sau đó xuống núi đi làm việc đồng ruộng của nhà, có thể nói nhẹ nhàng tự tại. Nhưng trong tình huống bình thường, bọn họ không làm như vậy, đều có tính tự giác kỷ luật, đúng giờ bắt đầu làm việc đúng giờ tan làm, thời gian tan làm cũng không muộn, năm giờ rưỡi, trời còn sáng thì sáu giờ về, nhưng tính như vậy, trời vẫn còn sáng.
Nếu có việc đồng áng, bọn họ thừa dịp tan làm thì đi, làm xong trời cũng tối đen, vừa kịp lúc. Người trong thôn làm việc, đều trời tối mới vê nhà, căn bản không ngại khổ.
Bọn họ hâm mộ, Tô Tiến Quân có thể cùng Kiến Quân học võ, vậy cũng thật có bản lĩnh, về sau có thể trông coi vườn trái cây, không lo lắng bi thay thế nữa.
Mà người bọn họ hâm mộ, Tô Tiến Quân đang nói chuyện với vẻ mặt lấy lòng,'Kiến Quân, Kiến Quân ơi, em nghe anh nói, em yên tâm, anh nhất định sẽ làm việc cho em, khẳng định không lấy tiên công, anh thật sự sẽ làm việc cho eml”
"Em biết rôi, em không hoài nghi anh cả đâu, đây không phải còn do nhìn anh có chút yếu ớt, nên muốn tìm anh luyện võ sao?" Quý Kiến Quân nói.
Sau đó liền luyện tiếp, Tô Tiến Quân xin tha thế nào cũng không dừng lại. Chỉ có một nguyên tắc để đối phó, đánh, dùng sức đánh, đánh đến khi anh ta thật sự sợ, đánh đến khi anh ta nhớ đến xương cốt của chính mình, sau này anh ta sẽ không dám lười biếng nữa, nếu không thì, phải biết cái gì gọi là đứng tấn, nhảy ếch, vân vân, cuối ngày, Tô Tiến Quân thở ra thì nhiều, hít vào thì ít.
Bởi vì thật sự là đi không nổi, lúc trở vê, vẫn phải để Quý Kiến Quân lái xe đưa anh ta vê.
Mọi người nhìn vào đều nói, đứa trẻ Kiến Quân này thật sự, đối với người anh vợ này rất xem trọng, nhà họ Tô thật sự vớ được số phận gì, thế mà lại tìm được người con rể tốt như vậy? So với con trai không kém.
Tô Đan Hồng cũng nghe được lời nói trong thôn, cười: Bây giờ mọi người đều khen người đi đánh người khác lên tận trời cao rồi."
Quý Kiến Quân cười: "Anh đây còn không phải vì anh cả sao? Em không biết, xương cốt trong người anh ấy đều rỉ sắt, anh nhất định sẽ đánh cho ra lỏng lẻo, nhưng mà em cũng đừng quá lo lắng, anh đánh có kỹ thuật, chỉ có cảm giác đau, cũng thật sự không có thương tổn đến anh cả."
"Em biết rôi." Tô Đan Hồng nghĩ thâm, cô căn bản không thèm để ý đến anh cả có bị thương thật hay không, Nhưng mà hôm nay như vậy, anh ấy nhất định sẽ có cách nói ngày mai không đến."
“Anh đã tính toán tốt rồi, sáng mai anh tự mình lái xe đi đón anh ấy lại đây bắt đầu làm việc!" Quý Kiến Quân nói.
Tô Đan Hồng lập tức bật cười, đây là hoàn toàn không cho Tô Tiến Quân nửa điểm để thở, nhưng mà như vậy, làm một lần, như một tiếng trống làm tỉnh thân hăng hái thêm để một thân lười biếng của Tô Tiến Quân loại bỏ hoàn toàn.
"Tối nay ăn gì?" Quý Kiến Quân hỏi Bây giờ bụng anh thật sự rất đói, đã xuất ngũ rồi, tuy rằng vẫn còn rèn luyện, nhưng vẫn kém so với lúc ở đội ngũ, lúc này, lại huyện luyện Tô Tiến Quân nên anh cũng theo đó huấn luyện một lần.
Nên đói bụng rất nhanh.
"Em hầm gà, hôm qua anh mang cá về, em định hấp cùng một ít khoai tây cắt nhỏ." Tô Đan Hồng nói.
Anh đã ngửi thấy mùi thơm từ lâu." Quý Kiến Quân cười nói.
Tô Đan Hồng biết anh thật sự đói bụng, bưng cho anh chén canh gà uống cho mát, sau đó liên bắt đầu nấu cơm.
Cơm tối thật phong phú, Quý Kiến Quân ăn rất vừa lòng, nhà anh ăn cơm tương đối sớm, ăn xong cũng mới sáu giờ rưỡi. Trong những ngày tết, trời tối sớm, nhưng bây giờ trời tối hơi trễ, trời tuy đã sụp xuống, nhưng không tính quá mờ.
-Hừ hừ hừ.
Lúc này, bên ngoài vang lên âm thanh của xe ô tô.
Âm thanh này Tô Đan Hồng tương đối quen thuộc, là ông Tần lái xe đến.
Tô Đan Hồng ở trong sân cho Nhân Nhân ăn, đứa nhỏ này tối nay ăn không ít, Quý Kiến Quân tu nhien ra don.
Tinh thân ông Tần thật không tôi, rõ ràng nghe xong kiến nghị của Quý Kiến Quân, ở huyện thành mở cửa hàng kinh doanh cũng được.
"Kiến Quân, lúc này còn bao nhiêu trứng gà? Tôi muốn lấy thêm vài quả nữa." Ông Tần nói. Anh muốn bao nhiêu đều có." Quý Kiến Quân nói.
Thời tiết ngày càng ấm lên, hiện tại gà mái bắt đầu đẻ trứng, trứng gà hàng ngày, đều có nhiều.
"Kinh doanh thế nào rồi?" Quý Kiến Quân lên xe ông ta, liền đi lên núi, hỏi. "Thị trấn bên kia deu có người đến mua hàng, kinh doanh thật sự không tồi." Ông Tần cười nói: " Nhưng mà chủ nhà không tốt bụng lắm, nhìn nhà tôi kinh doanh tốt, liên muốn tăng thêm tiên thuê nhà."
Quý Kiến Quân nhíu mày: " Đúng là không tốt bụng, ban đầu không phải đã nói rất tốt rồi sao, thuê một năm.
"Cô ta nói không nghĩ đến cửa hàng của nhà cô ta phát triển như vậy." Ông Tần nói.
"Ở đâu mà cửa hàng của nhà cô ta, vị trí của cửa hàng rất tốt, nói đến nói đi vẫn là do trứng gà cùng gà nhà em tốt, trứng gà mười mấy quả thì có đến sáu bay qua deu la hai long do, thit gà cũng thơm." Quý Kiến Quân nói.
" Đúng vậy." Nói đến cái này, ông Tần liên cười.
Những người đến mua trứng gà và gà nhà ông ta, tám chín phần đều là khách quen.
“Anh đi hỏi thăm xem, nếu có thể, thì mua cửa hàng kia đi. Quý Kiến Quân lúc này nói.
Ông Tần ngẩn người: "Mua? Nhưng quá đắt, thiếu rất nhiêu tiên."
"Tiên em cũng còn một chút, anh đi hỏi thăm, nếu có thể thì mua, không đủ thì trước vay của em." Quý Kiến Quân nói. Ông Tần cảm động, cũng không làm ra vẻ, nói: "Được."
Lúc này ông Tân mang vê không ít trứng gà, ước chừng có năm sáu cái sọt, gà không nhiều, tâm năm sáu lan, chỉ có mười năm con gà, qua một thời gian nữa, chờ nhóm gà phía sau lớn lên, lúc đó sẽ có nhiều, bây giờ thật sự không còn bao nhiêu.
Ông Tần cũng biết, con gà ông ta bắt được, có thể mang về nhiều như vậy đã thật sự không tôi rồi, mặt khác, còn lại đều để lại đẻ trứng, không bắt được. Nhưng ông ta không ngờ, chờ ông ta lái xe vê, vợ ông ta nhìn vào điểm này mà bất mãn, Trứng gà thật ra còn có thể, nhưng mới bắt vài con gà như vậy sao đã quay về, cũng không phải không trả tiền, nhà Kiến Quân có phải làm bộ làm tịch hay không? Muốn tăng giá? Tôi nói cho ông biết ông Tân, ông không thể quen được!"