Ông Tần liền trực tiếp đi mua cửa hàng, sau đó lại dọn qua, cửa hàng liên thay đổi, lại tìm chủ nhà trả tiên thuê nhà, lúc trước làm giao dịch là một năm, chủ nhà không đồng ý hủy, ông Tần liên trực tiếp nháo lên mà trong chuyện này Trương Tuyết Lê đúng là giúp được một chuyện lớn.
Trước kia nhìn thấy chủ nhà này chỉ có lấy lòng ai, ai bảo người ta la chu nha dau?
Bây giờ còn không thuê mặt bằng cửa hàng của bà ấy, bà ta chính mình mua nhà, kia còn có gì sợ quá, cho nên Trương Tuyết Lê liên dùng sức nháo.
Tuy nói cuối cùng chỉ cân trả lại một nữa nhưng Trương Tuyết Lê cũng không có hại, chính vì phá hư thanh danh của chủ nhà, nói bà ấy không có uy tín, nhìn thấy nhà bà ta buôn bán mau mắn liền cả ngày nghĩ tới việc tăng tiên thuê nhà cho dù lúc trước đã nói tốt, sau này ai thuê cửa hiệu nhà bà ta chính là xui xẻo... vân vân...
Chuyện này làm chủ nhà cũ tức giận không làm gì được, bà ấy còn tuyên bố không de yên cho bà ta.
Tuy nhiên hai nhà đều là dìu già dắt trẻ, cãi nhau một trận cũng chỉ là như vậy, nếu nói thật sự muốn làm ra chút chuyện gì thì không có cơ hội lớn.
Những chuyện này Tô Đan Hồng và Quý Kiến Quân không biết, cũng không rảnh mà biết. Bây giờ chuyện ở vườn trái cây rất bận, đâu mùa xuân, mẹ Quý liền thu xếp xới lại đất trông dâu tây và dưa hấu, bây giờ vườn trái cây bón phân cũng sung túc, không lo lắng sẽ không có phân bón, không chỉ có cây ăn quả còn có miếng đất này đều rất phì nhiêu. Quý Kiến Quân và mấy người công nhân ở trên núi bận rộn. Hiện tại Tô Đan Hồng bụng càng lớn, chớp mắt đã chín tháng, chỉ còn cuối cùng một tháng, tuy rằng cô có cảm giác không có việc gì nhưng xuất phát từ cẩn thận, Quý Kiến Quân vẫn là thích gọi thím Dương ở bên cạnh qua nhà nhìn một chút.
Thím Dương cũng rất vui vẻ, thím và chú Dương ăn cũng không nhiều lắm, bình thường cũng chỉ trông đủ chính mình ăn, còn chính con cái tự lo liệu, hai người già bọn họ không cân con cái phụng dưỡng.
Hơn nữa bây giờ thím Dương và chu Duong con la than thich của Tô Đan Hồng và Quý Kiến Quân, Tô Đan Hồng và Quý Kiến Quân đối với hai vợ chông bọn họ cũng thân thiết không kém. Trái cây trong vườn còn chưa đem di bán hai vợ chồng già họ đã sớm ăn được trước, có khi là Tô Đan Hồng mang qua có khi là Quý Kiến Quân mang qua, có lúc vào mùa đông Tô Đan Hồng dẫn Nhân Nhân qua ngôi chơi, thường hay mang chút trái cây qua, còn có rau dưa mới mẻ trông trong nhà ấm.
Hai vợ chồng già bọn họ, đều có cảm thấy con trai con gái họ nuôi đều là phí công nuôi lớn, đây là con cái ruột còn không bằng hai người Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng.
Nói vê quan hệ của chú Dương và Quý Kiến Quân, đó cũng là ân nhân cứu mạng của Quý Kiến Quân, lúc trước khi Quý Kiến Quân còn nhỏ khá ham chơi, mùa đông rơi xuống nước được chú Dương cứu.
Chuyện này Quý Kiến Quân luôn nhớ rõ.
Bây giờ quan hệ của hai nhà cũng gân, những đồ lúc trước mang qua chú Dương và thím Dương ban đầu cũng là cự tuyệt nhưng sau này cũng không để trong lòng.
Nếu đã mang qua thì nhận lấy, bay gio vuon trai cay cua Quy Kiến Quân cũng đã phát triển, họ cũng không câu nệ chút đồ này đúng không?
Nhưng nếu hai vợ chồng họ cần hỗ trợ giúp đỡ, hai người cứ việc giúp đỡ là được.
Cho nên khi Quý Kiến Quân nhờ thím Dương qua ngồi một lát, thím Dương liên đồng ý với anh, bảo anh yên tâm làm việc.
"Anh Kiến Quân cũng quá khẩn trương, cháu sớm nhất cũng phải nửa tháng nữa" Tô Đan Hồng cười nói.
Thím Dương nói: Bây giờ bụng đã lớn, sớm nửa tháng hay muộn nửa tháng đều là để ý, Tô Đan Hồng cháu đừng qua loa." Tô Đan Hồng gật đầu: "Nếu năm nay trái cây được mùa, đến lúc đó chúng cháu còn phải nhờ thím hỗ trợ nữa."
"Đó là tất nhiên rồi" Thím Dương cười ha hả nói.
Năm ngoái lúc được mùa, bà cũng ởi giúp đỡ, công việc cũng không có gì nặng nhọc, đều rất thoải mái, chính làm cơm cho mấy người ở trên núi.
Vốn bà cũng không muốn lấy tiên, nhưng nhìn thấy mẹ Quý còn có bên kia nhà họ Tô cũng đều lấy tiên, bà không nhận cũng không được, cho nên mới nhận lấy. Kiến Quân đưa so với mấy người công nhân khác không sai biệt lắm, nhưng là tuyệt đối không ít, trong lòng thím Dương vô cùng vui vẻ.
Năm nay tới khi đó lại bận rộn, bà cũng đi hỗ trợ, có tiền hay không không quan trọng, nếu đi hỗ trợ bà mới nhận được nhiều trái cây từ Quý Kiến Quân, để bà chia cho cháu trai của bà ăn. Mấy ngày gân đây Quý Kiến Quân có chút khẩn trương, bởi vì vợ anh muốn sinh, bụng lớn như vậy làm gì cũng không có phương tiện.
Cho nên nhìn thấy trên núi công việc cũng không sai biệt lắm, anh liền đi xuống núi. Lúc thím Dương và Tô Đan Hồng đang nói chuyện vui vẻ thì nhìn thấy anh trở vê liền nói: "Kiến Quân, sao anh lại vê rồi, Đan Hồng ở nhà có thím lo, cháu không cân lo lắng."
"Bây giờ công việc cũng ổn rồi, giao cho bọn họ là được. Quý Kiến Quân cười nói.
Mấy ngày nay, Tô Tiến Đảng làm việc ra dáng ra hình, đương nhiên là bởi vì hiệu quả hơn nửa tháng bị Quý Kiến Quân liên tục lôi kéo luyện quyên quân nhân. Hiện tại mỗi ngày đúng giờ liên lại đây bắt đầu làm việc, ngẫu nhiên lại tăng ca một lát lại tan tầm. Những lúc khác, Tô Tiến Đảng đều là chăm chỉ làm việc, dừng lại một chút cũng không được, bởi vì anh ta biết, chỉ cân anh ta dừng lại thì Quý Kiến Quân sẽ có cớ đánh anh ta.
Vì vậy anh ta liền làm việc.
Quả nhiên, sau khi anh ta bận lên, Quý Kiến Quân liền không tìm anh ta phiên toái, ngẫu nhiên còn mang cho anh ta mấy cái bánh bao nhân thịt, bảo anh ta đừng làm việc không, thỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút cũng được.
Bánh bao thịt rất thơm, anh ta nhận lấy, nhưng lời Quý Kiến Quân nói anh ta cũng không để ở trong lòng, anh ta cảm thấy Quý Kiến Quân đây là tìm lấy cớ. Nhưng anh ta là anh cả bên vợ, anh ta cũng không chấp nhặt với anh.
Gần đây mẹ Quý hay khen Tô Tiến Đảng, dù sao là cả nhà làm việc, trước kia tuy rằng thanh danh anh ta không được tốt, nhưng không phải bây giờ đã tốt hơn sao?
Anh cả của Đan Hồng làm việc rất không tồi, trừ bỏ lúc ban đầu, sau lại không dùng thủ đoạn gian dối, mẹ Quý cũng muốn mặt mũi, cho nên mấy ngày này chính mà còn có cha Quý lúc phụ nấu trứng gà ăn cũng sẽ nhân tiện nấu cho anh ta hai cái. Đương nhiên cũng chỉ có một lòng đỏ trứng, mẹ Quý đặc biệt lấy ra, hai cái lòng đỏ trứng gà là muốn dành bán ra tiền. Nhưng đãi ngộ này cũng là đặc biệt không tệ.
Cho nên sau khi ở đây làm việc hai ba tháng, Tô Tiến Đảng so với trước kia còn có tỉnh thần rất nhiêu, hơn nữa bởi vì mỗi ngày đều làm việc, người cũng cường tráng không ít, nhìn thật ra ra dáng ra hình nhiều.
Mẹ Tô cũng nhìn thấy rõ ràng, vì thế liền ngầm hỏi.
Tuy rằng Tô Tiến Đảng không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không nói, đối với đãi ngộ ở bên kia anh ta vô cùng vừa lòng.
Tiên lương một tháng ba mươi đồng, mẹ Quý mỗi ngày còn cho anh ta một hai quả trứng gà, người em rể Quý Kiến Quân anh ta nhìn không thuận mắt thỉnh thoảng sẽ mang cho anh ta ít bánh bao thịt cho anh ta thêm cơm.
Cho nên đãi ngộ này của anh ta thật sự không tệ.
Những người khác bởi vì biết thân phận của anh ta, đối với anh ta cũng vô cùng đối đãi có lễ, tuy rằng công việc có chút nhiều nhưng trừ bỏ việc này những chuyện khác đều vô cùng hài lòng. Me Tô nghe xong cũng thực cảm khái: "Này còn không phải là do người cha ma quỷ kia của con có bản lĩnh, lúc trước ông ta nhìn trúng Quý Kiến Quân vì là người tham gia quân ngũ, ông ta nói người đàn ông tham gia quân ngũ không thể kém được, để em gái con gả qua cho dù ông ta c.h.ế.t cũng nhắm mắt. Khi đó bà cũng thay con gái nhìn nhà người ta, tất nhiên là muốn tốt mới có thể gả con gái qua, nhưng mà bà cũng muốn có tiên chữa bệnh cho chồng. Nhưng người chồng ma quỷ kia của bà là thật lòng đau con gái, cho nên mới muốn việc hôn nhân này. Lại nói vê người chông ma quỷ này còn không biết bà dám mở miệng đòi nhiêu của hồi môn đâu, nhìn thấy con gái gả đi rời khỏi nhà ông ta mới nhắm mắt.