Ở bên này, Quý Kiến Quân đã đem công việc nói với ông Tân, cả hai cùng nhau thu xếp lại công việc. Trong thôn đã có ba người, một người là Hứa Kiến Quốc, một người là Dương Ái Sâm, hai người này đều làm việc rất tốt, còn có bác cả Quý, bác cả Quý là người phụ trách giám sát công việc, cho nên cũng sẽ không có việc gì, có thể làm trì hoãn công việc của anh được. Bất quá trong công việc chủ yếu vấn là hai người Hổ Kiến Quốc và Dương Ai Sâm, ngoại trừ hai người đó ra, Quý Kiến Quân còn gọi thêm một người trong thôn tên là Vương Đại Cương.
Đây cũng là một người làm sắt rất tốt, anh ta cũng luôn muốn được vào làm việc ở vườn trái cây, Vương Đại Cương cùng với Quý Kiến Quân là bạn chơi với nhau từ nhỏ, tình bạn của cả hai cũng không tệ.
Nhưng trước đây, ở vườn trái cây không có thiếu người, cho nên dù là bạn bè tốt cũng không thể tìm anh ta.
Hiện giờ lại cần người, cho nên anh mới trực tiếp đến nhà tìm Vương Đại Cương. Vương Đại Cương không cần nói nhiều lời, liên lập tức đồng ý. Ngày thứ ba, Vương Đại Cương, Dương Ái Sâm, còn có Hổ Kiến Quốc. Ba người đi đến đây, Quý Kiến Quân trực tiếp phân công nhiệm vụ cho từng người, trước tiên để bọn họ đi lên núi đào những cây con ra.
Những cây con này yếu ớt, rõ ràng là không thích hợp để trông.
Bác cả Quý cũng rất tiếc rẻ, nhưng cũng không nói gì, vì những cây giống trái cây này thoạt nhìn sẽ rất tốt, nhưng một khi đã phát triển chậm thì sẽ không phát triển nữa. Khi đào những cây con đó ra xong, anh phải trông những cây mới, những chiếc hố đã được đào sẽ tạm thời không dùng đến.
Bác cả Quý dẫn ba người kia đi làm việc khác, Quý Kiến Quân cũng yên tâm một chút. Anh và ông Tần cùng nhau đi mua hạt giống cây ăn quả.
Một khi công việc đã bắt đầu thì sẽ luôn bận rộn cho đến khi kết thúc, đừng có làm từng chút, từng chút một, không những làm chậm trễ mà còn khiến bản thân mệt.
Hôm nay Tô Đan Hồng cũng đã làm xong việc trong nhà, nên cũng đi đến vườn trái cây phụ giúp.
"Mẹ." Nhìn thấy cô đến, Nhân Nhân vô cùng vui mừng.
Con có nghe lời bà nội không?” Tô Đan Hồng mỉm cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của thăng bé.
"Dạ có, con rất ngoan, chị gái cũng rất ngoan." Nhân Nhân gật đầu nói: "Em trai có ngoan không ạ?”
"Em trai của con cũng rất ngoan." Tô Đan Hồng cười nói. Hiện tại Nhân Nhân và Yên Nhi thường xuyên lên núi cùng mẹ Quý, trên núi có rất nhiều đứa nhỏ chạy đến đây hái dâu, cho nên rất náo nhiệt, hơn nữa đã có cổng sắt luôn khóa chặt, cho nên bên trong vườn trái cây rất là an toàn.
Bac ba. Yên Nhi cũng lại đây. Tô Đan Hồng nói: "Yên Nhi, con ở với bà nội thấy sao?"
"Dạ rất tốt ạ, dâu tây ăn cũng ngon, bác ba có ăn không ạ?” Yên Nhi lanh lợi nói.
"Ăn, con đi hái rồi rửa giúp bác ba vài trái." Tô Đan Hồng cười. Da. Yên Nhi đáp.
Sau đó cô bé hái một mâm dâu tây rôi đem đi rửa thật sạch. "Mọi người hái dâu tây sao rồi?" Tô Đan Hồng hỏi.
Nhân Nhân đối với chuyện này không biết gì, cậu bé vẫn đang ở trong tuổi chạy theo mọi người. Thấy mọi người hái dâu tây, cậu bé cũng sẽ chạy theo hái dâu tây, thấy mọi người cho dâu tây vào miệng, riêng việc đó thì cậu bé không làm theo.
Còn đối với Yên Nhi đã có nhận thức, cô bé còn cùng với những đứa trẻ khác, thi xem ai là người hái nhanh nhất, và có bạn nào đó hái không nhanh bằng liền khóc nhà.
Nghe được từ khóc nhè, Nhân Nhân liên nở nụ cười, rõ ràng cậu bé nghe hiểu câu này, vì nó khiến cho cậu bé nhớ đến cậu bé ú nu đã khóc nhè kia. Nhân Nhân còn cầm một trái dâu đưa cho cậu ta để an ủi, hiện tại Nhân Nhân và cậu bé ú nu ấy có mối quan hệ rất thân thiết.
Nhân Nhân nói rằng, cậu bé cũng sẵn lòng chơi với cậu bé ú nu kia, đương nhiên đồi lúc cũng có thể giúp cậu bé ú nu ấy nhặt dâu tây.
Tô Đan Hồng hỏi con trai mình: Nhân Nhân cười gì vậy?”
"Ú nu." Nhân Nhân cười nói.
Gan đây cậu bé cũng đã học được nhiều từ, còn học thêm từ mới, nhưng mà dù sao vẫn chỉ là một đứa bé một tuổi rưỡi, cho nên vẫn có chút chậm.
Bên cạnh là Yên Nhi đã hiểu vì sao em trai mình cười, cô bé cũng cười nói: “Co một bạn khóc nhè, tụi cháu đều gọi cậu ay là ú nu. Cậu ấy năm nay bốn tuổi là bạn của em trai, em trai cũng thường xuyên giúp cậu ấy hái dâu tây.
Tô Đan Hồng cuối cùng cũng hiểu được, cô bật cười xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai mình: Nhân Nhân nhà ta đã biết kết bạn rồi."
Nhân Nhân mỉm cười nhưng vẫn có chút ngại ngùng.
"Để mẹ đi tìm bà nội của hai dua Tô Đan Hồng nói.
"Để con dẫn mẹ đi." Nhân Nhân nói.
Tô Đan Hồng để cho cậu bé dẫn đường.
Đường trên núi rất dễ đi, còn được trải nhựa, phương hướng rõ ràng, cho dù là Nhân Nhân vẫn có thể biết phân biệt được hướng đi.
Mẹ Quý đang bận rộn ở trong vườn dâu tây, hiện tại đang là mùa của dâu tây, mỗi ngày đều luôn bận rộn, vì đã nếm qua vị ngon ngọt của dâu tây vào năm trước, năm nay bà lại trông nhiều hơn.
Hơn nữa ở bên cạnh còn có dưa hấu, bên đó cũng đang thiếu người làm, vì thế, mẹ Quý thường nhờ những người đang hái củ cải đỏ đến phụ giúp mình hái dâu tây, sau khi xong việc sẽ tặng cho bọn họ trứng gà hoặc là tiên, thậm chí là dâu tây, mỗi ngày đều được ăn.
Nhưng mà cho dù như vậy, mẹ Quý cũng bận đến nỗi chân không chạm đất.
"Mẹ, mẹ cũng không cân phải bận rộn như vậy, thuê người làm cũng không bao nhiêu tiền, mà mẹ cũng sẽ bớt đi được ít công việc." Tô Đan Hồng nhìn mẹ chông như vậy cũng có chút không đành lòng, nói.
"Không cân, mẹ có thể làm được, con cứ yên tâm đi. Mẹ Quý nói.
Thuê một người làm lâu dài mỗi tháng đều phải tốn ba mươi đồng, còn thuê người làm thời vụ một tháng tính ra cũng là ba mươi đồng. Bà ngẫm nghĩ lại cảm thấy rất tiếc tiên, cho nên bà thà bận rộn một chút, cũng không muốn thuê thêm người. Tô Đan Hồng biết rõ tính cách này của mẹ Quý, tuy rằng nhìn bà rất bận rộn, nhưng có vẻ sắc mặt bà cũng không quá tệ, cũng không nói thêm gì.
"Trong nhà có đủ tiền hay không?” Mẹ Quý hỏi cô.
Trước kia mẹ Quý sẽ không bao giờ hỏi câu này, cho dù có hỏi cũng là vô ích, vì trước đây bà làm gì có tiên.
Nhưng bây giờ khác rồi, năm trước bà buôn bán được có được một ít tiền lời, năm nay bà cũng buôn bán cũng có không ít lời. Đừng nói đến năm trước, chỉ mỗi năm nay bà bán dâu tây thôi, ngoài việc trả lại tiên gốc cho Tô Đan Hồng thì bà vẫn còn dư được một trăm đồng, cho nên hiện tại bà đã có tự tin để hỏi câu này.
Nếu thiếu, bà vẫn có thể đưa tiền của mình để bù đắp vào. "Mẹ đừng lo, tiền bọn con vẫn còn đủ." Tô Đan hồng cười nói. "Nếu thiếu thì cứ nói với mẹ, dù sao trong tay mẹ cũng có một chút. Mẹ Quý cười nói.
"Dạ nếu thật sự thiếu, con sẽ tìm đến mẹ để muon ạ." Tô Đan Hồng nói.
Mẹ Quy vừa hái dâu tây vừa nói: "Hiện tại thì mẹ có chút lo lắng, không biết ở ngọn núi bên kia của bác cả con có trông cây được chưa."
Những đứa nhỏ hái xong dâu tây đều đem đến cho cô kiểm tra một lân nữa, những trái không đẹp có thể cho mấy đứa nhỏ ăn, còn những trái đẹp thì để lại đem đi bán.
"Có thể trông được ạ. Tô Đan Hồng nói.
Mẹ Quý nghe vậy trên mặt liên nở nụ cười tươi, nhìn con dâu trông có vẻ rất hài lòng: "Nếu có thể thật sự trông được, vậy thì đầu núi bên kia và núi ở bên đây đều có thể để lại cho Nhân Nhân và Te Tâề."
Nếu con dâu của bà đã nói có thể trông được, thì bà cũng đã an tâm vì nó chắc chắn sẽ trông được.
Giống như vườn trái cây của Kiến Quân cũng vậy, cũng chính là do Đan Hồng xử lý, pháp lực của Hồ Đại Tiên chắc chắn là rất mạnh!
" Nhưng cũng quá xa rồi, hai anh em tụi nó sau này chắc cũng tự tìm công việc gì khác để làm, còn vườn trái cây này con và Kiến Quân đã có dự định để dành cho hai đứa tụi con sau này dưỡng già. Tô Đan Hồng Cười nói.
Cô cũng đã từng cùng chị Hồng đi ngắm thế giới rộng lớn ngoài kia, nhưng cô không hứng thú lắm, cô chỉ muốn cùng Kiến Quân sống ở trong thôn trông coi núi rừng của mình, cuộc sống đơn giản như vậy thôi là tốt rồi.
Mẹ Quý cười nói: "Hiện tại con cũng vừa qua tháng sinh, cũng nên đi lại nhiêu một chút, Nhân Nhân còn có mẹ chăm sóc, con có thể đi đến chỗ của chị Hồng chơi, ban đầu mẹ còn thấy cô ta có chút hung dữ nhưng thật ra lại là người có tấm lòng rất tốt. Mẹ đỡ đầu của Nhân Nhân chính là Chân Miêu hồng, sau khi sinh xong Te Te chị ấy cũng đã đi đến đây một chuyến, còn mang theo không ít đồ, có sữa bột, có tã lót, còn có sữa tinh chất lúa mì vân vân... Mọi thứ đều mua đem đến một ít, quan trọng là hiện tại chị ấy tự lái xe đi, năm trước chị ấy đã học lái xe, sau khi có bằng lái thì giờ luôn chạy khắp nơi.
"Chị Hong đúng thật là một người phụ nữ mạnh me Tô Đan Hồng nói.
Cửa hàng may của Chân Miêu Hồng ở trên trấn vẫn còn mở, nhưng bởi vì chị ấy hiện tại không còn may nhiều nữa, chỉ thỉnh thoảng mới may một cái. Cho nên Chân Miêu Hồng đã thuê người trông giữ hộ mình, theo lời nói của chị ấy, một tháng chị ấy đến đó chỉ vài lần. Tô Đan Hồng cũng muốn đi đến đó, cũng không biết ngày mai có thể gặp được chị ấy hay không, lân trước Chân Miêu Hồng đến đây đã nói với cô rằng, chông của chị ấy vừa được thăng chức, và đã được chuyển sang tỉnh kế bên.
Ngày hôm sau, Tô Đan Hồng dẫn theo Nhân Nhân còn có Te Te đi lên trên trấn.
Đúng như dự đoán, Chân Miêu Hồng không có ở đây, Tô Đan Hồng đưa vài kg dâu tây cho một cô gái, nhờ cô ta sau khi Chân Miêu Hồng ve thì đưa đến giùm cô. Sau đó co mang theo Nhân Nhân và Te Tê đến cửa hàng của anh hai.
"Đan Hồng?”
Chị dâu thứ Tô vừa tiễn khách đi đã thấy em gái của chồng đang đẩy xe em bé, đi đến đây, Nhân Nhân ngồi trước, Tề T6 ngồi ở phía sau còn đang ngủ gật.
Đối với chị dâu thứ thì ấn tượng của cô ta với Tô Đan Hồng là không cần phải nói đến, mỗi ngày cô ta đều trông coi cửa hàng cho nên cũng da lâu không gặp, lần này vừa thấy, chị dâu thứ Tô đã vô cùng vui vẻ. Chi hai.
Tô Đan Hồng mỉm cười gật đầu chào, từ khi chị dâu thứ chuyển lên thị trấn, tính tình cũng dường như đã thay đổi.
Sao em lại có thời gian mà lên trấn chơi vậy?" Chị hai thứ Tô vui vẻ nói, còn đi đến bế Nhân Nhân, hỏi: "Nhân Nhân có còn nhớ bác hai không?”
Bac hai. Nhân Nhân kêu theo. Cậu bé đương nhiên là không nhớ rõ, nhưng cậu bé vẫn nhớ rõ bác hai và bác cả. Cho dù cậu bé có quên đi bác cả thì vẫn luôn nhớ rõ bác hai, người mà cậu bé đã có ấn tượng không tôi, mà bác hai còn thường hay ở mặt cậu bé nhắc đến bác hai gái, còn có em trai Thạch Đâu, cho nên cậu bé mới nhớ rõ. "Aizz, thật ngoan, để bác hai rửa dâu tây cho cháu ăn nha. Chị dâu thứ Tô cười nói.