Thạch Đầu đi vào cùng với cha mình.
Lúc cả hai đi đến, Nhân Nhân đang ngồi ở trên ghế ăn dâu tây. Tô Đan Hồng đang cùng chị dâu thứ Tô trò chuyện, thấy anh hai đi đến cô liên nói với chị dâu thứ Tô: Sao chị kêu anh hai dậy làm gì vậy, cứ để anh ấy ngủ thêm một chút, hôm nay em đến chơi với chị được rồi."
Tô Tiến Đảng cười nói: "Anh ngủ cũng đủ rồi." Rồi nói với con trai mình: "Đây là cô của con, mau gọi cô.
"Dạ, cô.' Thạch Đầu gọi Tô Đan Hồng. "Ngoan." Tô Đan Hồng mỉm cười nhìn cháu trai nhà mình, trồng đứa nhỏ giống cha nhiêu hơn nhưng có le đã được mẹ chăm sóc rất tốt, nhìn đứa nhỏ khỏe mạnh và khá bụ bẫm. Chỉ nhìn thôi cũng biết đây là một đứa nhỏ thông minh.
"Còn đây là anh họ của con, tên là Nhân Nhân. Cha lúc trước cũng thường xuyên nói với con vê em, con nhớ chứ.' Tô Tiến Đảng giới thiệu Nhân Nhân cho cậu bé.
"Em họ Thạch Đầu." Nhân Nhân mở miệng chào hỏi trước, còn đưa cho Thạch Đầu một trái dâu tây.
Thạch Đầu nhận lấy dâu tây, kêu anh trai.
Đây là lân đầu tiên gặp mặt của hai anh em nhưng tính cách của cả đều không tệ, hai người rất nhanh chóng trở thành bạn tốt của nhau, Nhân Nhân lại giới thiệu với thăng bé về đứa em trai của mình.
"Em trai của anh thật nhỏ. Thạch Đầu đến nhìn, kinh ngạc nói.
" Đúng vậy, em ấy bây giờ còn rất nhỏ, nên rất thích ngủ.' Nhân Nhân nói.
"Vậy em ấy có thể chơi đùa cùng với anh được chưa? Thạch Đâu hỏi.
"Hiện tại vẫn chưa thể, nhưng ở trên núi anh có quen được rất nhiều bạn." Nhân Nhân nói. Thạch Đầu tỏ vẻ có chút hâm mộ cậu bé.
"Thạch Đầu à, nếu em đến nhà của anh ở trên núi, anh cũng có thể giới thiệu bạn của anh cho em." Nhân Nhân rất hào phóng nói. "Họ biết rất nhiêu thứ đó." Thạch Đầu nghe xong liền có chút muốn đi.
Hai anh em vừa ăn dâu tây vừa nói chuyện với nhau, bên này Tô Đan Hồng và anh chị hai của cô cũng đang nói chuyện. Lúc này công việc làm ăn của họ cũng khá thuận lợi, chị dâu thứ Tô còn phải thường xuyên đi đón tiep khach.
Cong viec kinh doanh cung kha tốt."Tô Đan Hồng nói.
"Vào giờ này đã vắng bớt nồi, vào buổi sáng mới đông, rất nhiều người đến khiến anh và chị hai đều bận rộn." Tô Tiến Đảng cười nói.
Chị dâu thứ Tô sau khi đón tiếp khách xong liền đi đến tiếp lời: "Chị còn đang nghĩ đến việc thuê thêm người giúp việc. Muốn thuê thêm một người có thể nhanh nhẹn một chút, cũng sạch sẽ một chút.
"Vậy tiên lương anh chị tính sao?" Tô Đan Hồng hỏi.
"Tiên lương thì một tháng trả mười lăm đồng, nhưng mà ở chỗ chị bao ăn ở." Chị dâu thứ Tô nói.
"Vậy anh hai có thể trở về thôn hỏi một chút, nếu không em cũng có thể hỏi thử thím Dương." Tô Đan Hồng nói.
Bao ăn bao ở, một tháng mười lãm đồng, như vậy cũng không thấp.
"Chủ yếu là đến đây chăm sóc cho Thạch Đầu, và làm một số công việc nhà, còn những chuyện khác thì không cân lo." Chị dâu thứ Tô nói.
Hiện tại công việc kinh doanh trong cửa hàng cũng rất tốt, trong một tháng vừa tính vốn lẫn lời đã có được khoảng một trăm năm mươi đồng, hơn nữa hiện tại hoa quả trong tiệm bán cũng được rất nhiều, một tháng có thể thu được hai trăm đồng. Không hề tệ.
Thật ra ở bên nhà mẹ ruột của cô ấy có nói muốn cho cháu ngoại gái đến đây phụ việc, nhưng chị dâu thứ không đồng ý, cô ấy không muốn việc buôn bán của mình có sự tham gia của anh chị em ở nhà mẹ ruội. Đừng nói nhà mẹ ruột, ngay cả người nhà của chồng cô ấy cũng không được, cô ấy chỉ tin tưởng mỗi Tô Đan Hồng, cho nên mới muốn để cô giúp mình tìm người. Tô Đan Hồng gật đầu đồng ý với cô ấy, thật ra chuyện này đối với cô cũng không phải là chuyện khó gì: Em sẽ nhờ thím Dương đến xem thử, đến lúc đó anh hai cũng có thể đi đến chỗ em nói chuyện với thím ấy, nếu cảm thấy được thì có thể nhận người.
Tuy nói là nói như vậy, nhưng trên thực tế Tô Đan Hồng là người rất giỏi trong việc nhìn người.
Tô Tiến Đảng lái xe chở ba mẹ con cô trở vê.
Thim ơi. Dương Đại Nha đang giặt quần áo cho bác cả Dương và thím Dương, vừa thấy ba mẹ con quay trở về, liền gọi. Là Đại Nha à, cháu đang giặt quần áo cho ông bà nội sao?” Cháu đang không có việc gì làm cho nên giúp ông bà nội giặt chút quân áo ạ." Dương Đại Nha gật đầu cười nói.
"Vậy thím đi trước, thím muốn đi tìm bà nội của cháu để nói chuyện một chút." Tô Đan Hồng nói.
Cô vốn định đưa Tê Tê trở về nhà ngủ trước, sau đó mới quay trở lại, nhưng nào ngờ thằng nhóc này lại tỉnh dậy không chịu trở về.
Dương Đại Nha gật đầu.
"Đan Hồng đến tìm thím sao?” Thím Dương cười nói. Dem Nhan Nhan va Te Te den thăm bà nội Dương của tụi nó một chút." Tô Đan Hồng cười nói.
"Cảm giác thật tốt." Thím Dương mỉm cười.
Bà ấy đi rửa một trái cà chua đưa đến cho Nhân Nhân ăn, Dương Đại Nha ở chỗ bên kia cũng vừa phơi đồ xong nhanh chóng đi đến đây nói mình phải trở vê nhà, sau khi nói vài lời chào hỏi, rồi rời đi.
"Tính tình Đại Nha hay ngại ngùng, nhưng được cái là rất chăm chỉ." Tô Đan Hồng cười nói.
"Con bé này hiếu thảo còn hơn mẹ của nó.' Thím Dương gật đầu nói.
Dương Đại Nha là cháu gái lớn của thím Dương, mặc dù trong nhà chỉ có mỗi hai vợ chồng bà ấy, nhưng cô cháu gái lớn này sẽ luôn đến lấy quần áo dơ của hai người họ đem di giặt. Lúc trước Đại Nha còn nhỏ cho nên bà ấy không cho làm, nhưng chờ đến lúc được mười tuổi bà ấy đã chịu cho cô ấy giặt quân áo, một lần giặt như vậy cho đến tận ba năm, năm nay đã được mười ba tuổi, chỉ mới học đến cấp hai đã trở vê nhà làm việc.
"Cháu hôm nay có đến cửa hàng của anh hai mình, nghe chị dâu nói ở chỗ đó đang tìm một cô bé đáng tin cậy đến đó phụ giúp, chỉ là để chăm sóc con trai của chị ấy và làm một số công việc vặt." Tô Đan Hồng mở lời.
Mắt của thím Dương như bừng sáng lên, vội nói: "Đan Hồng à, cháu có thể để Đại Nha nhà thím đi đến đó thử được không? Con bé làm việc rất nhanh nhẹn, trong đám cháu của thím cũng chỉ có mỗi con bé này có tính tình tốt, thím có thể chắc chắn với cháu!”
"Thím à, trước tiên thím phải nghe cháu nói hết đã, tiền lương nơi đó trả không cao đâu ạ." Tô Đan Hồng cười nói. "Cũng chỉ là một con bé, không cân phải trả tiên lương cho nó cao. Thím Dương vội vàng nói. "Tiên lương một tháng là mười lãm đồng, bao ăn ở, nếu nhớ nhà thì có thể về nhà ở, không có hạn chế vê chuyện này, chỉ là ở bên đó còn có một phòng chỉ để tiện cho con bé làm việc thì mới có dự định để cho con bé ở đó." Tô Đan Hồng nói.
"Bao ăn bao ở, một tháng còn có mười lăm đồng, số tiên này cũng không ít đâu. Thím Dương nói.
"Vậy thím nói với Đại Nha thử xem, nếu cháu nó nguyện ý, thì cháu sẽ ở bên kia nói qua một chút, chập tối anh hai cháu sẽ đến đây để lấy trứng gà, anh ấy sẽ dắt con bé đi đến chỗ đó. Cửa hàng ấy ở trên thị trấn, thím cũng biết chỗ đó mà." Tô Đan Hồng nói.
"Được!" Thím Dương vui vẻ vô cùng.
Bà ấy không quan tâm nhiều đến những đứa cháu khác, nhưng đây là cháu gái lớn của bà, lại còn rất có hiếu, mối quan hệ giữa bà ấy và con dâu cả cũng chỉ là bình thường, bản thân vợ con trai cả cũng muốn hiếu kính với bọn họ, nên cũng cho Đại Nha đến đây giặt quân áo giúp hai người già này.
Như vậy, với tư cách là một người bà, bà ấy cũng hy vọng cháu gái của mình có thể có một tương lai tốt đẹp.
Lên thị trấn giúp việc, còn làm việc ở trong cửa hàng của Tiến Đảng, bà ấy cũng an tâm vô cùng, sau này cũng sẽ không tệ lắm.
Tô Đan Hồng vừa trở vê, thím Dương đã vội đứng dậy đi đến nhà của người con trai cả.