Boi vi hien tai troi da bat dau sắp chuyển lạnh, mà bắp cải cũng dân mọc chậm hơn, nhưng Quý Kiến Quân cũng không có di chuyển nó đi.
Gan đây người trong thôn đều đào khoai lang.
Khoai lang là thứ tốt, chuyện ấy tat cả mọi người đều biết, nhưng trong thôn hiện tại nhiều người sợ việc ăn khoai lang, nhất là những thế hệ trước. Vì hiện tại cuộc sống của họ đã khá giả hơn một chút, nên cũng không còn muốn nghĩ đến việc sẽ ăn khoai lang nữa.
Hơn nữa, cho dù là khoai lang được người trông thì cũng không còn dễ để bán ra nữa. Nhưng Quý Kiến Quân lại nói mọi người cứ tiếp tục trồng khoai lang, anh sẽ thu mua hết cũng sẽ không để mọi người lỗ vốn đâu.
Vì thế trong thôn có nhiêu nhà bắt đầu trồng khoai lang trở lại. Khoai lang là loại sản lượng cao, nhất là khi Quý Kiến Quân còn chỉ cho bọn họ cách lấy phân gà trông khoai, còn nói họ có thể lấy dây leo khoai lang sang đổi lấy phân gà nhà anh, bọn họ nghe vậy lập tức vô cùng vui vẻ.
Vì có những củ khoai khá xấu, không thể bán được, nhưng sau khi đào lên deu sẽ đem đến chỗ của anh, nhưng sẽ được anh thu mua với giá không quá cao, cũng chẳng quá thấp. Sau cùng thì hàng tốt và hàng xấu đều được vận chuyển đi.
Cuối cùng mọi người đều có tiên, chỉ là có ít hay nhiêu mà thôi.
Có người còn nhận được hơn bảy mươi đồng, thật sự là rất nhiều. Có người thì nhận được ít hơn chỉ có mười đồng, đa số là đều nhận được tâm ba đến bốn chục đồng. Nhận được tiên những người kia đương nhiên là vui vẻ, trông khoai lang này có tốn bao nhiêu sức đâu? Khoai lang loại thường này chỉ cần trông xuống, không can phải trông nom nó. Khoai lang sẽ được anh mang lên núi, làm thức ăn cho lợn. Ở núi bên cạnh còn có bác cả Quý, tính ra tổng cộng có bốn người làm việc.
Cây ăn quả lúc này cũng không cân quan tâm tới, bởi vì chúng đều đã phát triển tốt, ngay cả tưới nước cho nó cũng ít lại, chỉ là thỉnh thoảng khi trời bắt đầu sụp tối thì có thể tưới cho cây một ít nước, như vậy cây có thể xanh tươi rất lâu. Cho nên hiện tại mọi công chuyện bận đều là việc lo cho gà và heo.
Trong chuồng gà cũng đã có nhiều gà hơn, khoảng bốn trăm con gà, nuôi đến bây giờ đã muốn hơn nửa năm, mà ở hai tháng trước còn thi nhau đẻ trứng, chỉ là hiện tại thời tiết đã dần lạnh, trứng gà đẻ ra cũng thua kém nhiều hơn lúc trước, nhưng số lượng cũng rất đáng kể.
Chuồng gà đã tương đối ổn định, và công việc bận rộn trước mắt là họ phải chăm lo cho hai mươi mốt con lợn.
Bởi vì Quý Kiến Quân từng ngỏ ý nói, ở trước năm mới sẽ làm thịt lợn, cho nên phải nhân lúc trong hai tháng này phải cố gắng nuôi dưỡng lợn cho mập thêm một chút.
Ngày tháng cũng mau trôi qua, mới đây đã đến tháng mười một.
Sau khi ăn dây leo khoai lang và khoai lang, đàn lợn của Quý Kiến Quân cũng đã phát triển lên rất tốt, ít nhất khi anh nhìn thấy nó cũng vô cùng hài lòng. Ở tháng mười một trong năm nay có chút lạnh, bắp cải thảo ở ruộng cũng đã phát triển lên, vì thế Quý Kiến Quân dẫn theo người đi đến đây thu gặt.
Tháng trước còn có rất nhiều khoai lang do mọi người đem đến được Quý Kiến Quân mua lại, lần này lại có bắp cải trắng để ăn, đối với những con lợn mà nói lại có thêm một món ngon khác để cho tụi nó ăn.
Tụi lợn vừa thở hổn hển vừa ăn ngon lành bắp cải trắng.
Tụi nó cũng không biết, ở phía sau tụi nó có một đám người nhìn chằm chằm vào tụi nó, tất cả bọn người ấy đều chỉ trông ngóng, mong tụi nó mau lớn thêm một chút, để có thể làm thịt bán.
Hôm nay mẹ Tô có được một ngày nhàn rỗi, bà muốn đến thăm con gái và hai đứa cháu trai, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết nên mang theo thứ gì để đến đó.
Trứng gà thì con rể có cả một trại gà, đâu có gì thấy hiếm lạ. Còn gà? Vậy thì càng không hiếm. Nếu không thì thịt, nhưng mà nếu bà đem những món đồ này sang đó thì chắc chắn con gái bà vẫn để bà mang trở về. Chị dâu cả Tô nhìn thấy lại cực kỳ ghen tị, sao chị ta lại không có được người mẹ ruột giống như vậy, lần trước chị ta trở vê, mẹ chị ta còn nói chị ta làm công việc thời vụ chắc cũng có được ít tiền, sao không biết đem về đây để báo hiếu cho mẹ? Nghe xong lời này chị ta cũng hết nói nổi, chị ta ở dưới mí mắt của mẹ chồng kiếm được tiên dễ lắm sao? Chính chị ta còn chưa có bao nhiêu tiền đâu, bản thân còn đang lo lắng không biết dành dụm được bao nhiêu lâu mới có thể xây được nhà lâu đây, vậy mà mẹ ruột chị ta lại còn đòi tiền, còn nói nhà chị ta có Tiến Quân cho tiền mỗi tháng, chắc chắn là không ít, khẳng định là chị ta có tiền nên muốn chị ta đưa tiền cho. Nhưng chị ta cũng chỉ dám chịu đựng, vẫn không có ý định gì. Nhưng mà, tết năm nay chị ta sẽ không về nhà, vì chắc chắn sau tết sẽ bị mẹ chị ta đòi tiền nhiều hơn.
Nhìn mẹ chồng cứ phân vân cả nửa ngày, chị dâu ca Tô nói: "Mẹ, mẹ cứ trực tiếp đi qua bên đó đi, dù sao em chồng bên đó cũng đâu phải chưa có cái gì hiếm lạ nữa? Em ấy chỉ có ngóng trông mỗi mình mẹ sang đó với em ấy thôi."
Tuy rằng lời nói nghe rất dễ nghe, nhưng vào trong tai mẹ Tô lại khác, bà nói: Con nghĩ rằng mẹ giống mẹ ruột của con sao? Lại đây thăm con gái mình mà đi tay không chẳng mang gì, dù sao mẹ cũng cần thể diện, làm sao có thể đi tay không đến thăm con gái và hai đứa cháu trai?
Chị dâu cả Tô tuy bị mắng, nhưng tâm lý của chị ta vốn đã được rèn luyện hàng ngày nên rất kiên cường, cũng chẳng quan tâm. Dù sao chị ta ở gần mẹ chồng nhất, nên trong hai năm nay cũng được chồng của em gái tặng quà, nên chị ta so với trước kia cũng hào phóng hơn rất nhiều.
Trước kia trong tay chị ta làm gì có chuyện được giữ tiên, dù nửa đồng cũng không có. Tuy rằng muốn cũng không được, nhưng năm nay, mẹ chồng của chị ta nói biểu hiện của chị ta không tệ, cho nên đi làm công việc thời vụ có chút tiên cũng không bắt chị ta chia tiền, so sánh giữa trước kia và bây giờ, thì chị ta cảm thấy hiện tại vẫn là đầy đủ nhất.
"Vậy mẹ làm một ít trứng muối cho em ấy đi, dù sao em ấy cũng thích ăn món này." Chị cả Tô nói, hoàn toàn không lo lắng mẹ chồng lấy món này món kia sẽ khiến chị ta bị tổn thất.
Bởi vì chị ta biết, sang nhà của cô em chồng và dượng, thì tuyệt đối mẹ chồng của chị ta sẽ không bao giờ đi ve nhà bằng tay không.
"Trứng muối cũng không phải món ăn tốt." Mẹ Tô nói.
" Nhưng em ấy thích là được." Chị cả Tô đáp.
Mẹ Tô suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng làm trứng muối để mang den.
Quả nhiên Tô Đan Hồng vô cùng yêu thích món này, không chỉ cô mà Quý Kiến Quân và Nhân Nhân cũng thích.
"Mẹ, mẹ dạy cho Kiến Quân nhà con cách làm trứng muối đi mẹ. Tụi con cũng đang dự định làm trứng muối thử." Tô Đan Hồng cười nói.
Đây là ý kiến gần đây của Quý Kiến Quân, anh muốn đem trứng muối đi bán thử xem sao, dù sao trứng muối chẳng phải cũng là món mới lạ sao?
"Vậy cũng được, khi nào Kiến Quân có thời gian, mẹ sẽ qua đây dạy cho chồng con." Mẹ Tô nghe vậy liền đồng ý.
Cô biết mẹ Quý sẽ không biết làm việc này, cha Quý lại càng không. Bởi vì cha Quý trước kia là thợ mộc, nhưng mấy năm gân đây ông không còn làm nữa, mẹ Quy lúc trước cũng từng nuôi gà, nhưng không phải từng nuôi gà qua là sẽ biết cách làm trứng muối, còn phải biết cách ướp làm sao cho trứng thơm và có nhiều dâu nữa.
Mà đối với con rể Quý Kiến Quân này, bà hiện tại cũng đã xem anh như con ruột mà đối đãi thật tốt, vì anh rất biết cách để bà tự hào, hơn nữa cũng đối với bà rất hiếu thảo. Lần này đến giúp đỡ, Đan Hồng thanh toán tiên công cho bà còn chưa nói, vậy mà anh còn vụng trộm nhét thêm cho bà một trăm đồng.
Một trăm đồng rất lớn, nên bà nhất quyết không nhận, nhưng anh cứ bắt ép bà lấy,
Ngoài việc cho tiên ra, anh còn thường xuyên đem thịt lợn đến cho bà, còn đều là những phân ngon của lợn. Anh thật sự đối với mẹ vợ không hề keo kiệt. Một người con rể như vậy, không thể tìm ở chỗ nào có được.
Bà đã luôn không ngừng cảm ơn người chồng đã mất của bà, vì trước khi qua đời còn làm một việc đúng đắn, đó chính là tìm được một người con rể tốt cho con gái mình.