Nói vê mẹ Tô.
Sau khi đến nhà con rể, bà cũng được gia đình con rể chào đón rất nhiệt tình.
Bởi vì bà đến đây, nên Quý Kiến Quân lại chạy đến đập nước thả lưới lần nữa, anh muốn bắt được mẻ cá tươi cho bà ăn.
Mẹ Tô chỉ định đến đây chơi rồi lại vê trong ngày, nên bà cũng không mang theo quần áo để làm gì, nhưng Quý Kiến Quân lại chạy xe vê nhà mẹ Tô, nhờ chị cả Tô lấy giùm vài bộ đồ của mẹ Tô, đương nhiên anh phải để mẹ vợ ở lại nhà anh chơi vài ngày. Đối với cách cư xử của chồng mình dành cho mẹ, Tô Đan Hồng vô cùng hài lòng.
Con cũng đừng có xem chuyện như vậy là hiển nhiên, con cũng phải biết đối xử lại tốt với nhà chông và chông mình, đừng nghĩ Kiến Quân tốt với con thì con xem đó là điều chồng con phải làm, con biết chưa?" Từ sáng đến đêm, mẹ Tô không ngừng dạy dỗ con gái của mình. Tô Đan Hồng tỏ vẻ bản thân mình bị oan: "Mẹ, con nào có nghĩ như vậy, mẹ còn không thấy trong nhà này từ lớn đến nhỏ, đều do con chăm sóc hết hay sao?” Mỗi ngày cô thức dậy, không chỉ phải chăm sóc cho hai đứa nhỏ, còn phải chuẩn bị cơm cho gia đình, quét dọn nhà cửa, tất cả mọi chuyện này đều do cô làm hết, không phải sao?
"Như vậy thì đã là gì? Nếu con không gả cho Kiến Quân, thì làm sao có một cuộc sống tốt đẹp như vậy được? Mẹ Tô nghe cô than phiên như vậy cũng nói cho con hiểu.
Ở trong mắt bà, con gái không cân phải ra ngoài làm việc vất vả, cũng không cân phải chịu phơi nắng dầm sương, mà chỉ cân ở nhà chăm sóc cho hai đứa con, như vậy là quá sung sướng rồi. Nói đến đây, bà cũng không thể nào không khen bà thông gia một tiếng, vì đã không trách con gái bà mà còn sang đây phụ giúp.
Bà từng thấy mẹ Quý đã khó chịu với con gái mình như thế nào, nhưng hiện tại, bà cảm thấy mẹ chồng của con gái đã nhìn con gái bà vừa mắt hơn nhiều.
Chẳng hạn như vào mùa trái cây, mọi người ở trong vườn trái cây đều bận rộn, nhưng con gái bà lại không cân đến đó làm việc, cho dù có mang hai đứa cháu lên đó chơi, cũng chỉ là thỉnh thoảng phụ giúp một chút, mà cô cũng không cân phải thu dọn những gì hai đứa con làm ra.
Chuyện này ở trong mắt mẹ Quý, chắc cũng cảm thấy con gái của bà thật lười biếng, nên bà cũng có chút ngại ngùng với bà thông gia.
Cho nên mẹ Tô mới tìm gặp để nói chuyện với mẹ Quy, bà đương nhiên sẽ không nói những câu không tốt về con gái mình, bản thân mình dù có thấy điểm xấu của con gái mình đến đâu, thì cũng không thể để người khác ghét bỏ con gái mình được. Bà chỉ nói Nhân Nhân và Tê Te được cô dạy, phải thu dọn lại những gì mình bày ra, không giống như những đứa trẻ khác trong thôn.
Đây là bà muốn giúp cô cứu van hình tượng, chính là muốn nói cho mẹ Quý biết con gái bà không phải lười biếng không chịu làm việc, nhưng mà vì bận phải chăm sóc cho hai đứa nhỏ nên không thể phụ giúp mọi người.
Nhưng mà ngoài dự đoán của bà, mẹ Quý lại nói: Do là đương nhiên rôi, Đan Hồng phải cố gắng chăm sóc cho Nhân Nhân và Te Tê rất nhiều, con bé còn nói, trong tương lai còn muốn đào tạo cho hai anh em có thể đậu đại học!"
Nói xong nhìn mẹ Tô nói: Ba thông gia à, bà cũng không cần lo lắng là tôi có suy nghĩ gì với Đan Hồng đâu, tính tình của Đan Hồng tôi cũng biết rất rõ, con bé không phải là người lười biếng. Bây giờ xã hội đã khác, đòi hỏi rất nhiều thứ, đứa nhỏ đương nhiên là phải chăm sóc vô cùng cẩn thận. Còn công việc đã có người làm rồi, nên cũng không cần Đan Hồng phụ giúp đâu, cứ để con bé chăm sóc cho Nhân Nhân và Tề Tê là được."
Nghe được lời này của bà thông gia, mẹ Tô cũng thấy khá là hợp lý!
Chỉ vì suy nghĩ này của mẹ Quý mà khiến cho bà vui vẻ và thân thiết với bà thông gia nhiều hơn. Nhưng mà, mẹ Tô vẫn phải dạy dỗ con gái của mình một chút. "Điêu kiện bây giờ của mấy đứa đã tốt rồi, thời của mẹ lúc xưa tìm một cái vỏ của khoai lang để ăn cũng không có, nào có sung sướng như con bây giờ. Mẹ Tô nói.
Tô Đan Hồng cười nói: "Vậy mẹ cứ ở đây mấy ngày với con đi, con sẽ cho mẹ sống cuộc sống của con là sẽ biết thế nào."
Mẹ Tô tức giận trừng mắt liếc cô.
Quý Kiến Quân rất có hiếu với mẹ vợ, trời vừa gần tối đã đưa bà đến ngọn núi bên cạnh.
Mẹ Tô biết ngọn núi này hiện tại cũng đang là của con rể.
Bà nhìn xung quanh hỏi: "Trên núi này trông nhiều anh đào vậy sao?
Gần một nửa số cây anh đào đã được trông ở trên ngọn núi này, có hơi nhiều.
"Dạ anh đào bán tốt hơn ạ, còn có nhiêu loại nữa" Quý Kiến Quân nói.
"Thì ra là như vậy. Mẹ Tô gật đầu nói.
Những quả anh đào do con rể của bà trồng rất ngọt, cho dù ăn ít thịt và bà cũng không thích ăn trái cây nhưng đối với trái anh đào của nhà con rể trồng, bà lại vô cùng thích. Cứ mỗi khi đến mùa anh đào chín, con rể đều đem đến cho bà một bao lớn, để cho bà ăn đã thèm.
Còn về phần cái chuồng lợn, mẹ Tô cũng thật sự rất tâm đắc. "Mấy con lợn này trông rất tốt." Mẹ Tô cũng không chê mùi ở chỗ này, khi đi vào thấy lợn mập như vậy, trên mặt bà không giấu được vẻ vui mừng.
Là nông dân, bà làm sao có thể có những hành động giả dối, đương nhiêu, bà biết con gái của bà được bà nuôi dưỡng thành một đứa con gái có tính khá tiểu thư. Bà vừa muốn đi lên một chút, con gái còn ngăn cản, nói mùi ở đây rất khó ngửi, khuyên ba đừng co di qua.
Bà làm sao ngui thấy mùi thối, bà chỉ thấy mùi hương này rất thơm, đều là mùi hương của tiên!
Hiện tại trong một ngày con đều cho tụi nó ăn vài bữa, đợi đến khi mừng năm mới đã có thể cho ra chuông rồi." Quý Kiến Quân cười nói.
"Con cứ chăm nom như vậy, đến năm mới thì tụi nó cũng không kém nhiêu cân. Mẹ Tô trước kia cũng từng nuôi lợn qua, nhưng bà không có thời gian để chăm sóc chu đáo tốt như vậy.
Bởi vì trên núi có bốn người làm việc, cho nên chuông heo một ngày được rửa sạch hai ba lần, vậy nên nhìn qua cũng rất sạch sẽ.
"Chuyện đập chứa nước của con như thế nào rồi?" Mẹ Tô hỏi. "Con cũng đã tính qua tết sẽ thu mua cá về." Quý Kiến Quân nói. "Vậy trước khi thả cá, con phải làm sạch đập một lần, tránh cho việc ở trong đập có cá lớn, nếu thả cá con xuống thì sẽ bị tụi nó ăn sạch. Mẹ Tô dặn dò.
"Dạ, con cũng đã gọi đủ người đến rồi ạ." Quý Kiến Quân gật đầu nói.
Đập chứa nước này, tuy rằng thường xuyên có người đi bắt cá, nhưng mà lần này phải dọn thật sạch sẽ, bằng không cũng sẽ giống như mẹ vợ nói, thả cá con xuống sẽ đều bị cá lớn ăn sạch, vậy thì còn lại gì nữa đâu? Nhìn thấy anh đã tính toán rõ, mẹ Tô cũng không nói gì nữa. Nhưng mà chuyện làm trứng muối, mẹ vẫn nhớ dạy con nha." Quý Kiến Quân cười nói. "Chuyện này thì có gì, nếu không thì để tối nay, con thấy sao?` Mẹ Tô nói
"Dạ được." Quý Kiến Quân gật đầu đáp.
Mẹ Tô rất hài lòng sau khi xem xong vườn trái cây, biết con rể còn có việc, bà tự mình đi xuống núi trước. Sau khi ve nhà, Tô Đan Hồng hỏi bà: Đã nói mẹ đừng đi, nhưng mẹ vẫn không tin. Bây giờ đi về rồi mẹ thấy sao?"
"Đương nhiên là rất dễ chịu, mẹ nói con cũng nên đi vài lần lên đó, ngửi mùi cho quen đi. Mẹ từ chỗ đó trở vê chỉ cảm thấy con gái mẹ có cuộc sống ung dung tự tại qua Mẹ Tô vừa rửa tay vừa nói.
Tô Đan Hồng nói: "Mẹ, mẹ có chắc con là con của mẹ không?”
"Con không phải con gái do mẹ sinh, con giống như cha con vậy, năm đó mẹ nuôi lợn, ông ấy cũng chán ghét cái mùi hương đó, chờ cho lợn được bán di có tiên rôi thì lại cười đến tít mắt lại. Con với ông ấy cứ thích giả vờ như vậy. Mẹ Tô nói.
Tô Đan Hồng: "Mẹ, sao mẹ không nói với con hiện tại mẹ đang chăm sóc cho bản thân càng ngày càng đẹp vậy? Còn đẹp hơn khi còn con gái nữa. "Cũng không phải là do con đã gả con cho Kiến Quân sao, bằng không mẹ làm sao có thời gian để chăm sóc cho bản thân?" Mẹ Tô nói xong những lời này cũng không thèm để ý đến con gái, trực tiếp đi đến chơi với cháu ngoại, hai cháu ngoại sạch sẽ này của bà, mấy đứa cháu khác trong nhà làm sao sánh bằng hai đứa cháu đáng yêu này.