Kết quả của việc có tiền trở lại, chính là Quý Kiến Quân đã đi đặt một chiếc thuyền khác, và cũng giao tiền cọc cho người ta. Về phần phí hợp đồng của đập chứa nước là hai ngàn hai trăm đồng, anh cũng không vội trả lại. Anh nói năm sau mới trả vậy thì cứ chờ sang năm, bằng không những người khác sẽ tưởng anh có thể kiếm được tiên nhanh đến như vậy. Việc đóng con thuyền thì chắc chắn là không thể nhanh, nhưng Quý Kiến Quân đã có chút nhàn rỗi. Bởi vì tất cả mọi chuyện trên cơ bản là đã được giải quyết xong, có thể chờ sang năm mới rồi bắt đầu tính tiếp.
Nhưng mà hiện tại Quý Kiến Quân còn có không ít nợ ở bên ngoài, nên anh sẽ không chịu ngồi yên một chỗ.
Hôm nay không có việc gì, anh lại cùng mẹ Quý làm trứng muối.
Khi trứng muối đang được ướp, mẹ Quý lại cùng anh nói chuyện phiếm: "Đến lúc g.i.ế.c lợn, con sẽ kêu người làm nghề g.i.ế.c mổ động vật đến đây sao?"
"Dạ đúng. Quý Kiến Quân gật đầu. Anh biết mẹ anh đang muốn cho hai nhà gân gũi trở lại, cũng như muốn tạo dựng lại hình ảnh của em gái Vân Vân lại với anh. Dù sao loại chuyện xem mắt này, cũng nên để anh em trong nhà xem xét thử người kia thế nào.
Hơn nữa, cho dù mẹ anh không nói đến, anh cũng sẽ tám chín mười phân đi tìm người bán thịt họ Lý, người này là người g.i.ế.c mổ có tiếng nhất vùng này, tìm cậu ta là đáng tin nhất.
Mà Lý Trí lại chính là con thứ hai của người bán thịt Lý, cũng chuẩn bị là con rể bà.
"Mẹ, nếu mẹ cảm thấy tốt thì chắc chắn là không vấn đề gì." Quý Kiến Quân nhìn mẹ mình nở nụ cười nói.
Hơn nữa đây cũng là người đi cùng với con gái của mẹ anh trong tương lai, làm sao bà không thể nhìn người cho cẩn thận?
"Mẹ đã xem qua rồi, nhưng dù sao con cũng là anh trai cả, con cũng nên nhìn giúp mẹ đi. Mẹ Quy cười nói.
"Đó là tất nhiên." Quý Kiến Quân gật đầu.
" Nhưng theo như con biết thì Lý Trí là một người rất thành thật, biết giữ phép tắc, nghề giáo viên cũng phù hợp với cậu ấy, xem như có thể là người để gửi gắm.
Nhưng, điều anh lo chính là em gái của anh. Hiện tại em gái của anh càng ngày càng không giữ được tính tình của mình, rõ ràng lúc trước còn rất tốt, nhưng không biết vì sao lại càng lệch hướng.
Chỉ có điều nhìn mẹ mình vui vẻ như vậy, anh cũng không nở dội gáo nước lạnh này.
Hiện tại khoảng cách đến ngày mẻ trứng muối đầu tiên hoàn thành càng ngày càng gân, đợi đến khi đạt đúng nửa tháng, Quý Kiến Quân sẽ để anh hai lấy mang về chỗ đó bán. Chỗ trứng muối này cũng không phải là rất nhiêu, bởi vì không biết giá chợ bán như thế nào nên anh cũng chỉ làm đủ ba sọt, nhưng mà đã đem hết một sọt đi bán rồi.
Nếu trứng muối bán chạy thì không còn gì để nói, vì anh vẫn có thể tiếp tục làm trứng muối. Dù sao trứng ở chỗ anh không thiếu, anh có tận hai cái trại gà vẫn đang đẻ trứng hằng ngày, thì anh cần gì phải lo hết trứng. Tuy nhiên, Quý Kiến Quân đã đánh giá thấp thương hiệu của mình.
Vừa nghe nói đây là trứng do nhà của anh muối, thì chỉ một sot trứng muối cũng bán không du.
Ngày hôm sau, Quý Kiến Nghiệp lại đem hai sọt còn lại mang đến chỗ bán, nhưng chúng vẫn được bán hết rất nhanh.
Trứng muối đã được muối lâu, trời se lạnh nên có thể để dành đến dịp tết được, tết đến thì náo nhiệt, có nhiều con cháu di làm ở bên ngoài đều trở về cho nên muốn mua để dành.
Vì vậy, người nhà họ Cao, đã nói với Tôn Đại Sơn nhắn với anh rằng nên làm nhiều trứng muối lên, bằng không cũng không đủ bọn họ ăn chứ đừng nói gì đến để dành mừng năm mới.
Vì thế Quý Kiến Quân lại cùng mẹ Quý muối thêm không ít trứng, mẻ này gần như có thể để dành đến giao thừa ăn là vừa đủ, vừa thơm vừa mặn mặn. Ngoại trừ trứng muối, thì bánh hồng cũng có thể bán ra, lớp áo của bánh từng lớp từng lớp thật dày.
Giữ lại một ít cho nhà mình ăn, còn bao nhiêu anh đêu đem sang thành phố đại học bán, không ngoài dự đoán bánh hồng bán rất được.
Quý Kiến Nghiệp hôm nay trở về liền cười nói: "Mọi người đều nói cửa hàng của em bán càng ngày càng nhiêu món, công việc kinh doanh cũng càng ngày càng phát triển." Lúc đầu trong cửa hàng cũng chỉ có vài món, nhưng bây giờ lại có nhiều hơn, lúc trước còn có bán cá, sau này là bán thêm trứng muối và bánh hồng, tuy rằng bánh hồng này cũng không phải là món lạ gì, cũng khá phổ biến với bên ngoài, chỉ có điều một năm mới bán một lần nhất đều là để dành mừng năm mới bắt đầu ăn.
Mà Quý Kiến Quân cũng không làm cho mọi người thất vọng, vừa bắt đầu vào tháng chạp, Quý Kiến Quân đã tuyên bố.
"Dê đã có thể làm thịt.
Tuy anh không nuôi dê nhiều, những con dê còn đang mang thai hoặc còn nhỏ đều được anh giữ lại hai mẹ con, ngoài ra những con khác đều sẽ làm thịt. Ông Tần và Tô Tiến Đảng mỗi người lấy năm con, bán hết trong một ngày, còn lại bao nhiêu Quý Kiến Quân đều chở đến thành phố đại học. Thực tế thì anh kiếm được nhiều tiền hơn ở thành phố đại học, nhưng anh cũng không quan tâm chuyện này, nếu ông Tần và Tô Tiến Đảng đến anh đều sẽ đưa cho họ đem bán.
Thịt dê của anh ở chỗ thành phố đại học có rất nhiều người tranh nhau mua.
Nhà của những người này đều đã từng ăn thịt dê qua, cho dù là uống một chén canh thì tối hôm đó, khi đi ngủ tay chân của những người lớn tuổi đều sẽ ấm lên, đặc biệt là rất bổ khí huyết. Ngoài ra cũng bởi vì thời tiết đang se lạnh, thịt de mua vào lúc này cũng không sợ bị hư, cho nên gần như là giành giật nhau mua.
Cũng may Quý Kiến Quân đã nói với Quý Kiến Nghiệp, không bán cho người ta quá nhiều, một người nhiều nhất chỉ được cân rưỡi, nếu muốn nữa thì ngày hôm sau lại đến mua, bằng không những người khác cũng không có cái để mua, cũng sẽ không được nếm thử hương vị của thịt dê.
Tuy nhiên, việc hạn chế mua của anh cũng không thể ngăn cản sự nhiệt tình của mọi người muốn mua thịt dê.
Rất nhiều thịt dê chỉ trong vài ngày đã bán gân hết, hơn nữa còn nhận được sự chào đón đến vang dội.
Nói Quý Kiến Quân buôn bán cũng có lời một chút.
Nhưng mà kiếm tiên thì kiếm tiên, anh cũng không quên để dành cho nhà mình một phân. Hơn nữa con dê mà anh để lại, là một con dê khá mập.
Ở tháng chạp, trời cũng rất lạnh, tuy rằng vẫn chưa có tuyết rơi, nhưng buổi sáng thức dậy vẫn có thể thấy băng ở trên mặt nước, thịt cũng chỉ cần treo ở dưới mái hiên nhà là được.
Quý Kiến Quân mang sang cho mẹ vợ một phần tư, phần tư còn lại anh mang cho cha mẹ mình, hai phần tư còn lại anh để cho nhà mình ăn.
Ngoài ra thì không ai có nữa. Chỉ với một con dê như vậy, bạn còn muốn chia nó thành bao nhiêu phần?
Nếu muốn chia thì đợi đến lúc mổ lợn, lúc đó ai cũng sẽ có phân, còn bây giờ ngoại trừ nhà cha mẹ của anh, bên mẹ vợ và nhà anh ra thì không ai có.
Thịt dê rất ngon, nhất là món thịt dê hâm của Tô Đan Hồng làm, khiến anh ăn cũng muốn nuốt luôn cả lưỡi của mình.
An ngon không?" Tô Đan Hồng rót cho anh một chén canh, trước sự yêu cầu mãnh liệt của chông mình, cô lại ăn thêm hai miếng thịt sau đó sẽ không ăn nữa.
"Ăn ngon lắm!" Quý Kiến Quân Cười nói.
"Nhân Nhân thì sao?” Tô Đan Hồng mỉm cười nhìn đứa con lớn của mình.
Dạ ăn ngon, ăn ngon ạ. Hai mắt Nhân Nhân đều sáng rực lên.
'A, a." Tê Tê nắm trong tay một miếng thịt dê, cậu bé còn chưa biết ăn thế nào, nhưng vẫn cảm thấy rất ngon.
Quý Kiến Quân bật cười, năm nay anh nợ bên ngoài khá nhiều, anh muốn để lại một ít tiền, còn lại một ít thì chia làm nửa, sang năm dù có thế nào vẫn có tiên để dùng.
Tô Đan Hồng liếc mắt đã nhìn ra được suy nghĩ của chông mình, cô nói khéo: "Anh chỉ cần để lại một ít, chỉ cần đủ ăn thôi, ăn nhiều sẽ ngán."
"Được." Quý Kiến Quân cũng không nói gì, chỉ đồng ý với cô. Hôm nay bác cả Quý trở về nhà, chợt nghe thấy tiếng bác gái Lý căn nhăn. "Dù sao vẫn là cháu trai, ông cả ngày đều ở vườn cây ăn quả mà làm việc cho nó, làm mệt đến chết, vậy mà nó làm nhiều thịt dê như vậy, ngay cả cái lông dê cũng không chia cho ông mang vê, ông có thăng cháu thật tốt!" Bác gái Lý tức giận nói.