Sau khi chuyển nhượng vườn cây ăn quả của nhà mình, sự tức giận trong lòng bà ấy đến giờ vẫn chưa nguôi ngoai.
Người con trai thứ hai Quý Kiến Hà nói: Cha à, con nói cha không cần gắng sức như thế nữa, vốn anh ấy bảo cha đi giám sát, bây giờ cha đã làm được bao nhiêu việc rồi?"
Anh ta đã tham thành dạng gì rồi, nhưng Quý Kiến Quân lại không mang bất cứ cái gì sang, anh ta tưởng nhà anh như thế nào, có thể chia một chút nếm thử, ít nhiều gì cũng có ý nghial Nhưng không có cái gì cả, thật sự một chút cũng không col
Vợ nhà mình cũng thôi đi, đứa con trai thứ hai này, bác cả Quý thật sự không khách khí nữa, trực tiếp nói: "Nếu con dám nói thêm một câu nữa thì ra ở riêng cho cha, anh cả con đã ra ở riêng lâu rồi, bây giờ con cũng đã lập gia đình, cũng có thể ra riêng!"
“Cha, cha bớt giận, cha đừng chấp nhặt với Kiến Hà." Vợ Quý Kiến Hà đi ra liền nghe thấy lời này, đức tính của chồng mình như thế nào chị ta rất rõ, nếu ra riêng khác nào c.h.ế.t đói, chị ta VỘi cười xòa nói. "Cha thấy cũng có thể tính đến chuyện ra riêng, đỡ để nó rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cùng mẹ nó lộn xôn!" Bác cả Quý lạnh lùng nói.
"Cha, có chút đất đai đó, nếu con ra riêng, cha kêu cả nhà con ăn gì đây?" Quý Kiến Hà trực tiếp gào lên.
"Bên phía anh cả còn có một chỗ làm việc lâu dài, còn con bên này không có gì cải"
Bây giờ mỗi tháng anh cả Quý Kiến Xuyên của anh ta có thể kiếm được ba mươi đồng, nếu nói không ghen tị, chắc chắn là không thể nào.
Vợ anh ta mỗi ngày đều càm ràm bên tai, muốn anh ta đi tìm một vị trí.
Nhưng anh ta có cách nào đâu, Quý Kiến Quân không thích anh ta, không hê xem xét ý kiến của anh ta.
"Nếu con có thể giống anh cả con, Kiến Quân cũng sẽ quan tâm con, con nhìn mình xem con có đức tính gì, ăn thì tham, làm thì lười biếng, Kiến Quân cân con làm gì? Vườn cây ăn quả không nuôi người nhàn rỗi!" Bác cả Quý nói.
"Cha, câu này của cha không đúng rồi, sao cha không nói anh vợ Tô Tiến Quân của anh ấy, tiếng tăm của anh ta nhiều hơn con, chẳng phải anh ấy cũng đi giúp đỡ sao? Mỗi tháng cũng nhận ba mươi đồng tiền lương!" Quý Kiến Hà không phục nói. Người khác cũng thôi đi, nhưng Tô Tiến Quân là người gì, cùng một cấp bậc với anh ta, nhưng Tô Tiến Quân có thể có được vị trí làm việc lâu dài, sao anh ta không thể có, Quý Kiến Quân còn là em họ của anh tal
"Kiến Hà nói không sai, Kiến Quân quá không coi trọng nhà chúng ta rôi, sao thằng bé không suy nghĩ thử, lúc nhỏ nó còn đến nhà chúng ta ăn mấy bữa cơm mài" Bác gái Lý lạnh lùng nói.
"Thôi đi, năm đó bà có thể cho Kiến Quân ăn cái gì, chẳng qua chỉ là một chút nước cháo mà thôi." Bác cả Quý tức giận nói. Bác gái Lý nói: " Nhưng chẳng phải đã ăn sao? Nếu không có chút nước cháo đó của tôi, chưa chắc Kiến Quân có thể lớn đến chừng này,nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng”. Nó từng làm quân nhân, vậy mà không có chút giác ngộ của một người lính!”
"Hơn nữa Kiến Hà nói không sai, Tô Tiến Quân là cái thứ gì? Người ở xung quanh thôn này ai mà không biết? Nó có thể trông nom, sao Kiến Hà lại không thể?"
"Đừng nói đến chuyện có được hay không, phía Tô Tiến Quân không cần các người bận tâm, tôi từng gặp qua, thằng bé không lười biếng, hơn nữa với tính của Kiến Quân cũng sẽ không cho nó lười biếng." Bác cả Quý nói, lại nhìn vợ mình hỏi. "Nhà chúng ta tổng cộng chỉ được mấy người khỏe mạnh, Kiến Quân trực tiếp cho hai vị trí làm việc lâu dài, bà còn muốn thế nào nữa, chẳng lẽ muốn thằng bé đưa hết hai vườn cây ăn quả cho bà, bà mới chịu thôi?
'Đây là ông nói, tôi không có nói như vậy! Bác gái Lý tức giận nói.
"Được rồi, những chuyện này không cần nhắc lại nữa, bây giờ mỗi tháng tôi có ba mươi đồng tiền lương, đều đưa bà hết, ổn định một chút. Còn thịt dê, thịt đó là của Kiến Quân, thằng bé thích sắp xếp như thế nào thì làm thế đó, không ai quản được.' Bác cả Quý không quan tâm chuyện này nữa, nói xong liên ăn cơm trước.
Bác gái Lý lại nói: "Chẳng phải hô chứa nước của Kiến Quân vẫn chưa có người quản lý ư? Ông thấy Kiến Hà như thế nào, kỹ năng bơi của nó cũng tốt, người cũng khỏe mạnh.” "Chuyện này phải hỏi Kiến Quân” Trong lòng bác cả Quý vốn không đồng ý, con trai thứ hai của mình tính tình thế nào ông ay đã quá hiểu rồi, vốn không đủ sâu sắc, cũng không đủ thận trọng, chuyện trông coi hô chứa nước này không hợp với anh ta.
Nhưng ông ấy không nói trắng ra, tránh cho vợ gây phiên phức cho mình.
"Vậy ông đi hỏi Kiến Quân thử." Bác gái Lý nói.
" Tôi không hỏi, muốn hỏi thì tự bà đi hỏi." Bác cả Quý trực tiếp từ chối.
Bác gái Lý lập tức nói: Tự tôi hỏi thì tự tôi hỏi!"
"Mẹ, mẹ yên tâm, nếu sau này Kiến Hà có vị trí làm lâu dài, con và Kiến Hà đều sẽ tận tình hiếu kính mel Sau khi đi ra, vợ Quý Kiến Hà cười nói với bà ấy.
"Còn chưa biết có chỗ không nữa. Bác gái Lý nói.
"Mẹ cũng đã ra mặt rồi, chú ba còn có thể không đáp ứng sao?" Vợ Quý Kiến Hà cười nói.
Chị ta muốn gọi theo con trai mình, nên phải gọi chú, Quý Kiến Quân đứng hàng thứ ba, gọi chú ba không sai.
Bác gái Lý được vợ con trai thứ hai tâng bốc khiến tâm trạng rất tốt, vì thế liên đến đây.
Đúng lúc Quý Kiến Quân ra đổ nước, nhìn thấy bà ấy, anh nói: "Bác gái đến ạ."
"Kiến Quân à, cháu ăn cơm chưa?" Bác gái Lý giống như chưa từng nói xấu anh, hỏi han rất tự nhiên.
"Cháu ăn rồi, bác gái vào trong ngồi đi." Quý Kiến Quân nói.
Bác gái Lý đi vào, trong phòng, Tô Đan Hồng đang thêu thùa. Gần đây vì Quý Kiến Quân đã bắt đầu nhàn rỗi, nên Tô Đan Hồng giao việc chăm con cho anh, tự mình bắt đầu cầm lại khung thêu, dù sao cũng không thể để tay nghề này mai mội. "Bác gái" Tô Đan Hồng nhìn thấy bà ấy đi vào, chào một tiếng.
"Kiến Quân, anh lấy một chén trà táo đỏ kỷ tử cho bác gái uống đi" Cô không đứng lên, tiếp tục ngồi thêu.
Trước đây bác gái Lý cũng từng sang đây xem cô thêu thùa, nghe nói một bức có thể bán hơn trăm đồng, bà ấy cũng mê tít mắt, nhưng đến ngôi một lúc, bà ấy đã không thể nán lại nữa, thật sự không làm được.
Bây giờ nhìn thấy cô thêu thùa nên đi qua xem một lát, Tô Đan Hồng thêu một bức tranh Phượng hoàng cát tường, đang thêu đuôi phượng hoàng, trông rất sinh động, người khó tính như bác gái Lý xem xong, cũng cực kỳ ngưỡng mộ.
Ngay cả mục đích đến cũng quên mất, bà ấy nói: "Đan Hồng à, tay nghề này của cháu, thật sự không còn gì để nói."
"Cũng vì kiếm miếng cơm ăn” Tô Đan Hồng khách khí nở nụ cười.
"Nếu cái này thêu xong, có thể bán được rất nhiều tiên đúng không?" Bác gái Lý hỏi.
Bây giờ giá thị trường không tốt, trước đây một bức còn có thể bán một trăm đồng, bây giờ cũng chỉ năm, sáu chục đồng." Tô Đan Hồng nói.
"Năm, sáu chục đồng cũng nhiều rồi." Bác gái Lý nghe vậy liên nói, người bình thường để dành bao lâu mới có thể để dành được số tiền này. Bà ấy nói: "Bác nghe nói một tháng con có thể thêu hai bức, cũng có thể được một trăm đồng rồi."
Tô Đan Hồng nói: "Đó là do trước đây chưa sinh con, bây giờ sinh con xong, lưng không ổn lắm, không ngôi lâu như thế được. Mỗi tháng có thể thêu được một bức cũng tốt lắm rồi, bác xem đường kim mũi chỉ này, có cái nào không hao tâm tốn sức đâu? Nếu không phải Kiến Quân còn thiếu hơn hai nghìn, cháu cũng không băng lòng làm chuyện khó khăn này..