Lúc đó bắt được cá lâu năm trong hô chứa nước, còn mang cho nhà bà ấy hai con, nhưng cũng không nhiều, cũng chỉ có hai con đó thôi.
Tô Đan Hồng nói: "Có thể được bao nhiêu, còn không đủ tiền cho anh ấy mua thuyền, năm sau trả khoản tiên đó, cháu còn phải đến gặp anh hai cháu xem có thể vay được không."
"Hồ chứa nước này, chính là một cái hố to, sau này còn phải sửa lại, cháu dự tính, đến lúc đó còn phải tốn mấy ngàn đồng nữa.
Bác gái Lý sửng sốt, nói: "Còn phải tốn mấy nghìn, không đến mức đó đâu nhỉ?"
Tô Đan Hồng phàn nàn: "Sao không đến mức đó chứ, bác gái không phải bác không biết hồ chứa nước đó, đã thành dáng vẻ gì rồi, trước đây Kiến Quân không nhận thâu, nên cũng không cần quản, bây giờ rơi vào tay Kiến Quân. Đương nhiên anh ấy phải sửa lại, đến lúc đó thuê người cũng là tiên, mua xi măng, mua cát đá, tất cả cũng là tiên."
"Không giấu gì bác, chuyện làm hô chứa nước này cháu không đồng ý, nhưng không ngăn nổi người đàn ông thích giày vò này, bây giờ hay rồi, của cải đều sắp bị anh ấy tiêu sạch, cháu có thể không làm một chút việc tay chân để kiếm tiền sao?" Quý Kiến Quân yên lặng nghe vợ anh khoác lác, anh cũng không phát hiện, hóa ra vợ anh thế mà có thể khoác lác như vậy!
Bác gái Lý cũng bị dẫn theo tiết tấu: "Thực ra bác cũng nghĩ như vậy, chuyện của Kiến Quân không nhỏ, ba mươi mẫu đất dưới chân núi, hai vườn cây ăn quả, trong vườn cây ăn quả vừa làm chuồng gà vừa nuôi heo, nuôi dê, còn có cửa hàng bách hóa ở trấn trên Kiến Quân cũng có phân, lại xây một cửa hàng ở thành phố đại học nữa, nhiều chuyện như vậy, hô chứa nước thực sự cũng không cần thiết." "Cũng không hẳn, cháu đã nói với anh ấy rôi, nhưng anh ấy không xem trọng lời nói của cháu, nói cháu một người đàn bà cứ ở nhà chăm con là được, đừng quản chuyện bên ngoài." Tô Đan Hồng thở dài nói.
"Kiến Quân à, cháu như vậy không được đâu, cháu đừng thấy Đan Hồng tốt thì bắt nạt con bé. Bác gái Lý nói. "Chuyện này sao có thể chứ, chẳng phải do không có tiền sửa hồ chứa nước làm cho cháu gấp đến phát bực sao." Quý Kiến Quân vô cùng phối hợp với vợ mình.
"Bây giờ chẳng phải dịu xuống rồi ư?" Bác gái Lý nói.
"Cháu đã đặt hai chiếc thuyền, bên đó cũng chỉ đặt cọc như bình thường, còn phân nửa vẫn chưa trả." Quý Kiến Quân đáp. “Chuyện cá con bên kia cũng vậy, còn thiếu một khoản nhỏ." "Là như vậy à." Sắc mặt bác gái Lý hơi cứng đờ, hỏi: "Vậy có còn tiền trả lương không?”
Một người làm ba mươi đồng, hai vườn cây ăn quả tổng cộng tám người làm, một tháng phải chi ra hai trăm bốn chục đồng. "Vốn định khất nợ một hai tháng, nhưng may mà đợt này bán dê được, còn có heo ở phía sau cũng sắp xuất chuồng, chắc sẽ không khất nợ nữa, nhưng cũng tốn kém, bằng không cháu cũng không cần tự mình quản lý hô chứa nước." Quý Kiến Quân đi vào nội dung chính.
Chẳng những trong lòng Tô Đan Hồng biết rõ bác gái Lý muốn đến đây làm gì, Quý Kiến Quân cũng hiểu rõ như vậy.
Quý Kiến Hà vẫn đang làm ruộng, bác gái Lý là người không có việc sẽ không đến thăm, bà ay đến có thể làm gì? Ngoài việc muốn tìm một vị trí làm việc lâu dài cho Quý Kiến Hà, thì căn bản không có khả năng thứ hai.
Nếu Quý Kiến Hà là một người đáng tin, Quý Kiến Quân cũng không đến mức không dùng anh ta, đây cũng là em họ mình, có cùng một ông nội.
Chỉ là Quý Kiến Hà không ổn, tính cách không đủ thận trọng, giao chuyện trông nom hồ chứa nước cho anh ta, anh không yên tâm.
Cho nên bác gái Lý đến nói chuyện này, không có cửa. "Cháu định tự mình quản lý hô chứa nước ư?" Lúc này bác gái Lý mới nhớ ra, lập tức nói.
"Vâng ạ, vốn chuyện hồ chứa nước bên đó, cháu cũng muốn tìm người, muốn gọi người bên thôn Đại Oa bên cạnh, khoảng cách từ thôn Đại Oa đến hồ chứa nước gân nhất, hơn nữa cháu cũng tính gọi hai người lớn tuổi một chút, không cần về nhà, ăn ở đều có thể ở tại hồ chứa nước." Quý Kiến Quân nói. Người trẻ tuổi chắc chắn còn phải chăm sóc gia đình, bên phía hồ chứa nước anh còn có kế hoạch khác, anh nhận thầu hô chứa nước, những vùng núi xung quanh hồ chứa nước, đó cũng là của anh, bây giờ những vùng núi đó toàn bộ đều đang bỏ trống.
Anh cũng tính trông một ít cây ăn quả, đến lúc đó cũng cần người quản lý, tưới nước, bón phân các thứ, với lại những vùng núi này cũng thích hợp nuôi dê, anh không định làm thêm chuông gà nữa, nhưng anh tính nuôi thêm nhiều dê một chút, điêu này chắc chắn cần người trông coi ngày đêm, người trẻ tuổi có chỗ nào hợp? "Kiến Quân à, kêu người lớn tuổi có chỗ nào tốt chứ? Chuyện này dù sao cũng gọi người trẻ tuổi đi làm mới ổn đúng không?" Bác gái Lý vội nói.
"Gọi người bên thôn Đại Oa tốt hơn một chút, bọn họ gần bên đó, còn là người thôn mình, không ai không hợp mắt, nhưng bây giờ cháu vẫn chưa tính gọi, trả lương không nổi." Quý Kiến Quân cười nói.
Bác gái Lý cũng coi như nghe hiểu rồi, nói: "Kiến Quân, Kiến Hà là anh em của cháu, các cháu cùng chung một ông nội, dù sao cháu cũng không thể để nó ngôi không đúng không? Anh cả của Đan Hồng cháu cũng gọi rồi, không có lý do gì không gọi Kiến Hà."
"Bác gái à, trước đây anh cả cháu có hơi lười, nhưng bây giờ đã học tốt rồi, nếu không sao Kiến Quân có thể để anh ấy đi làm việc nhận tiên lương chứ." Tô Đan Hồng nói thẳng.
"Kiến Hà cũng không phải người lười biếng mà." Bác gái Lý nói. "Kiến Hà có thể, sau này nếu cháu lại nhận thâu vườn cây ăn quả, đến lúc đó sẽ cho em ấy một vị trí, còn hô chứa nước bên đó, nó thật sự không hợp với em ấy." Nói cho cùng cũng là người thân, Quý Kiến Quân còn cho một chút thể diện.
Bác gái Lý nghe vậy, trên mặt lúc này mới có nét cười, nói: Bây giờ cháu đã có hai vườn cây ăn quả rồi, còn muốn nhận thêm ư?”
"Chẳng phải trong thôn còn nhận thâu hai ngọn núi sao, bọn họ đều không lo liệu, dù sao vẫn không thể để bọn họ thua lỗ, trước kia là vì bác cả là bác ruột của cháu, nên cháu mới lấy bên bác cả trước, bằng không trong hai nhà kia cháu chọn nhà ai cũng được. Quý Kiến Quân nhàn nhạt nói.
"Cháu không biết chứ, trước đây vườn cây ăn quả đó nhà bác cố gắng tưới nước rất nhiều, bằng không cũng không thể giao cho cháu xong liên phát triển giống như bây giờ. Bác gái Lý buột miệng nói ra một câu, muốn kể công, bà ấy cho rằng nhà bà ấy đáng được kể công.
"Hai nhà kia cũng không cố gắng bằng nhà bác, mà còn cố gắng hơn nhà bác nữa, bác xem bọn họ có làm được không?” Quý Kiến Quân nói trắng ra.
Đối với việc vườn cây ăn quả thứ hai nhà anh phát triển bác gái Lý vẫn luôn không vừa ý, có chỗ nào anh không biết, dạo trước còn ở bên ngoài đặt điều anh nữa, nhưng mọi người cũng không xem trọng.
Bác gái Lý không nói nữa.
"Nếu bác gái có cách nào, có thể trao đổi với hai nhà đó một chút, xem có nhận cách của mình không, nếu bác gái có thể làm được, cháu sẽ hai tay dâng lên cho bác. Vườn cây ăn quả nhà cháu với khu vườn mua lại của nhà bác, không lấy nửa phân tiền." Tô Đan Hồng nhìn bà ay cười nói.
Câu này, rõ ràng là đánh vào mặt bác gái Lý rồi.
Sắc mặt bác gái Lý không dễ nhìn lắm, nhưng nghĩ đến vị trí làm việc lâu dài của con trai thứ hai, liền nói: "Bác không có nhiều tiên như thế, được rồi, trong nhà bác còn có việc, bác vê trước đây."
Nói xong, không vui quay về nhà.
Nhưng Tô Đan Hồng hoàn toàn không để ý, Quý Kiến Quân cũng không để trong lòng, nếu không phải còn có tình thân, ngay cả cửa của nhà anh bác gái Lý cũng không thể vào.