Sau khi bác gái Lý trở vê, Quý Kiến Hà và vợ lập tức đi ra tiếp đón, cười nói: "Mẹ, thế nào rồi, công việc bên chỗ chú ba ra sao? Có đồng ý để Kiến Hà đi không?” Quý Kiến Hà cũng đang đợi tin tức. Đến nỗi bác cả Quý, ăn cơm chiều xong lại đi vườn trái cây, rõ ràng ông ấy còn thích ở trong vườn trái cây hơn, sở dĩ trở về đây cũng là vê để ăn cơm tắm giặt mà thôi. "Kiến Quân nói đập chứa nước bên kia không có y định nhận người nữa.' Bác gái Lý nói.
Sao lại không nhận người, đập chứa nước lớn như vậy còn muốn nuôi cá, tại sao không cân người trông?" Quý Kiến Hà trực tiếp nói.
Nụ cười trên khuôn mặt vợ anh ta cũng tắt dân: "Mẹ không nghe lâm chứ, có phải chú ba đang muốn đuổi người không?" Đập chứa nước muốn nuôi cá thì sao lại không cần người trông, nếu là không cần trông thì cá trong đập chứa nước sẽ bị trộm sachl
"Mấy đứa không biết đấy thôi, bây giờ đúng thật là Kiến Quân bên kia không còn tiền nữa rồi, lúc mẹ sang thấy Đan Hồng đang thêu thùa, đã bao lâu con bé không thêu thùa rồi hả?" Bác gái Lý nói.
Nhưng Quý Kiến Hà và vợ anh ta không hê quan tâm đến điều này.
Hai đứa yên tâm đi, mặc dù không được ghi tên di làm đập chứa nước nhưng Kiến Quân đồng ý với mẹ rồi, nếu tương lai nó còn làm vườn trái cây thì nhất định sẽ cho Kiến Hà con một công việc lâu dài. Bác gái Lý lại nói tiếp.
Nói một câu này ra làm cả hai vợ chồng Quý Kiến Hà đều vui vẻ. "Chú ba còn muốn làm vườn trái cây?" Vợ Quý Kiến Hà vội vàng hỏi.
"Chẳng phải trong thôn còn có hai nhà nữa sao? Nghe lời của Kiến Quân vậy thì chắc nó cũng có ý định rôi, nhưng bây giờ trong tay không có tiên, không biết lúc nào mới có thể làm đây. Bác gái Lý hơi nhíu mày, nói.
Vốn dĩ Quý Kiến Hà rất vui nhưng nghe lời này, anh ta cũng hơi bất mãn, có khi nào Quý Kiến Quân đang vẽ một cái bánh* cho mình không?
*Ý chỉ những lời hứa vô lý và không thực tế, sau đó sử dụng các biện pháp hùng biện để thuyết phục mọi người. Cuối cùng, lời hứa không được thực hiện thì thay đổi trước hoặc bỏ chạy.
"Bây giờ công việc của chú ba kiếm nhiều tiên như vậy, nếu làm một vườn trái cây thì cũng dễ dàng thôi." Vợ Quý Kiến Hà vội vàng nói.
"Em ấy nợ tiền cũng không ít” Quý Kiến Hà nói.
Nhận thầu đập chứa nước còn nợ hai nghìn đồng, cả đời anh ta cũng chưa thấy nhiêu như vậy đâu.
"Hai nghìn đồng mà thôi, đối với chúng ta mà nói là một khoản tiền lớn nhưng đối với chú ba thì không tính là bao." Vợ Quý Kiến Hà nói.
Sau đó chị ta bắt đầu tính toán sổ sách cho Quý Kiến Quân: "Em nghe cha nói mấy con lợn đó phát triển rất tốt, đợi xuất chuồng, không tính bơm nước thì dù thế nào cũng phải được 70-75 cân, bây giờ giá thịt heo cao hơn so với trước kia nhiều xu đấy, cân rưỡi đã cỡ tám hào ba xu rồi, tốt một chút thì còn hơn giá này.'
Nhưng cứ tính theo giá tiền này, cân rưỡi tám hào ba xu, heo cỡ 70 cân thì đã được khoảng hơn 110 đồng, bên trong vườn trái cây có thể nuôi trọn vẹn 21 con, vậy là có hơn 2000 đồng rồi! Tổng tiên được vợ Quý Kiến Hà tính ra, ngược lại bác gái Lý và Quý Kiến Hà đều hít khí lạnh. Biết đầu tư 21 con heo đến lúc đó khẳng định bán được không f tiên, nhưng không ngờ được nhiều như vậy!
Hơn 2000 đồng, vậy thì chả phải tiền Quý Kiến Quân nợ lúc trước thoáng một cái đã trả xong sao?
Cho nên em mới nói chuyện chú ba muốn làm vườn trái cây nữa là chuyện rất nhanh thôi, Kiến Hà anh không cần lo lắng, đến lúc đó anh chỉ lo đi làm cho tốt là được." Vợ Quý Kiến Hà nói. Sao chúng ta không nuôi heo?” Quý Kiến Hà nói.
Anh ta có chút tham, bây giờ giá heo trên thị trường cao, thịt lại dễ bán như vậy, nếu nhà anh ta nuôi 4-5 con roi chăm sóc đàng hoàng, vậy cũng tốt hơn nhiều so với tiền đi làm công nuôi heo cho Qúy Kiến Quân!
"Con cho rằng heo dễ nuôi à, đừng nói nhiều, chỉ cần nuôi hai ba con thôi thì lúc ngủ cũng có thể ngửi thấy mùi phân heo, còn có chuyện nuôi không sống nổi đấy!" Bác gái Lý tức giận nói.
Rõ ràng vợ Quý Kiến Hà cũng không muốn nuôi heo trong nhà, gà nuôi ở sân sau cũng đủ cho chị ta lo liệu rồi, chẳng lẽ cái nuôi heo còn không rơi xuống người chị ta, sao chị ta có thể trông cậy vào chồng và mẹ chông được?
Điểm quan trọng nhất chính là nuôi heo lớn, bán có tiên thì cũng không chắc tiên nào vào túi quần chị tai
" Đúng đấy, Kiến Hà anh đừng nghĩ nhiêu, một tháng tiền lương 30 đồng, nghe nói sang năm sẽ tăng, đến lúc đó khẳng định không ít, nửa năm ít nhất cũng có thể có hơn hai trăm đồng. Nuôi một con heo nửa năm phải tốn rất nhiều tiên thức ăn và công sức mà chỉ bán được hơn trăm đồng, nếu đi làm công thì số tiền kiếm ra còn hơn nuôi hai con heo.. Vợ Quý Kiến Hà vội vàng nói, lại lo lắng bị nói lười nên liền tiếp tục: "Thật ra, lân này chú ba bán heo kiếm được rất nhiều tiền, nhưng mẹ và Kiến Hà ngẫm lại xem nửa năm này, chú ba trả ra ngoài bao nhiêu tiên lương? Trên núi có bốn người, một tháng tiên lương đã 120, sáu tháng là 720 rồi, còn tiền thu mua khoai lang của người trong thôn phải cỡ mấy trăm? Con nghe nói có người được 70 đồng, còn có không ít nhà được 50-60,40-50. Sau khi trừ khoản này, thì hai mươi mốt con heo có thể kiếm được bao nhiêu trong nửa năm? Nếu có tiền thuê người thì được, nếu tự nuôi thì một ngày đã tốn bao nhiêu đó rồi, cũng nuôi không nổi." Nghe chị ta phân tích như thế, Quý Kiến Hà cũng nghĩ, sau khi trừ tiên công, phí tổn thì quả thật chẳng còn bao nhiêu.
Hơn nữa nếu như anh ta có một công việc lâu dài thì có thể nhanh chóng nuôi được hai con heo.
"Anh cũng không nuôi nhiều, chỉ nuồi hai con thôi, hai con thì chăm sóc được chứ?" Ngay khi vợ Quý Kiến Hà thở phào nhẹ nhõm, Quý Kiến Hà lại nói thêm. "Vậy thì nuôi. Bác gái Lý cũng đập bàn nói.
Dù phí tổn không nhỏ nhưng bà cũng tham, hiện tại nuôi một con heo tốt thì nửa năm là có thể xuất chuồng, nuôi hai con thì có ngay 200 đồng, một năm nuôi hai lân đã có 400 đồng. Hơn nữa chồng bà có một công việc lâu dài, hai đứa con trai mà cũng coi như một, con trai cả tách ra ở bên kia rồi, bây giờ tiên cũng không câm được, không thể trông cậy vào đứa con bất hiếu đó.
Nhưng dù vậy, từ một năm này đến đầu năm sau sẽ có thu nhập gân 1000 đồng!
Bác gái Lý thấy mà phấn khích trong lòng, nói với vợ Quý Kiến Hà: "Đợi qua vài ngày nữa thì để cha con lấy hai con về, đến lúc đó con phải chăm sóc cho tốt đấy!"
Vợ Quý Kiến Hà tràn đầy tuyệt vọng.
Sớm biết hai mẹ con nhà này thấy tiền thì sáng mắt, chị ta tính toán sổ sách làm gì cơ chứ? Cuối cùng còn chẳng phải rơi vào người chị ta sao? Ngày lành tháng tốt xem chị ta rảnh rỗi thế nào đây!
Bác cả Quý vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra ở nhà mình, ông ấy đang nấu thức ăn cho heo, nhất là gân đây, không lâu nữa heo sẽ xuất chuồng rồi, mấy ngày nay nhất định không thể làm chúng nó bị đói.
Khi thức ăn cho heo chín, ông ay trút xuống và cho chúng ăn khi còn nóng, thấy chúng thở phì phò ăn ngon miệng vui vẻ, ông ấy cũng mừng.
Mặc dù đây không phải của ông ấy, nhưng là của cháu trai ruột. Quý Kiến Quân mang lên một ấm nước táo đỏ kỷ tử do Tô Đan Hồng làm, từ nửa tháng trước đã bắt đầu đưa lên, hiện tại trời đang lạnh, cha Quý mẹ Quý bên kia một ấm, Tô Đan Hồng cũng nấu nhiều thêm một ít để mang lại đây cho bác cả Quý một ấm. Mặc dù không có ấn tượng tốt với bác gái Lý, nhưng đối với bác cả Quý này Tô Đan Hồng vẫn kính trọng bởi vì ông ấy xem Kiến Quân là cháu trai. "Cũng không cân đặc biệt mang đến đâu, trong ấm có nước nóng đây này." Bác cả Quý cười nói khi thấy cháu trai đưa canh nóng lên cho mình.