trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 191

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Cha mẹ Quý đều thích ăn, nhưng suy cho cùng lớn tuổi rồi, không nỡ ăn, đều chừa lại cho Yên Nhi.

Quý Kiến Quân bảo bọn họ cứ ăn đi, trẻ con ăn một ít được rồi, cam cũng không để quá lâu được, bằng không sẽ hỏng, muốn thì sau này mua nữa là được.

Lúc này cha mẹ Quý mới ăn thêm mấy trái. Còn trong nhà Quý Kiến Quân, ăn vô cùng vui vẻ.

Nhân Nhân và Tê Te đều thích, Nhân Nhân đã biết ăn rồi, mỗi ngày cần phải ăn một quả, còn Te Tề, lúc anh của cậu bé ăn, tự cậu bóc lấy một múi, cậu bé cũng không sợ chua. Dù cam này rất ngọt, nhưng vẫn hơi chua một chút, lúc cậu bé ăn chân mày nhỏ cũng nhíu lại, nhưng vẫn cam mãi không buông, rất yêu thích.

Một người khác là Tô Đan Hồng. Bây giờ vào mùa này, bọn cô bên này không còn trái cây gì nữa, ngược lại có một ít quả khô, ví dụ như hạt dẻ, hay táo đỏ phơi khô, còn có một ít hồng dẻo khô. Trong nhà còn lại không ít, nhất là táo đỏ bổ huyết, lúc hầm canh cần dùng đến, Quý Kiến Quân giữ lại rất nhiều, cô muốn ăn còn sợ không có sao.

Nhưng mỗi ngày cũng đi lấy mấy quả ăn thôi, dù sao ăn cũng sẽ ngán.

Nên lúc này cam khiến cô vô cùng yêu thích, cô thích ăn vào buổi tối, rủ Quý Kiến Quân cùng ăn, mỗi người ăn hai quả, ăn xong thì súc miệng đi ngủ.

Hết cách rồi, nếu cô không rủ Quý Kiến Quân ăn chung, Quý Kiến Quân không ăn gì hết, lúc nào cũng chừa cho cô. Cực kỳ cảm động, nhưng Tô Đan Hồng không nhận, cũng bởi vì biết vợ anh không chịu nhận, nên Quý Kiến Quân yên tâm thoải mái mà hưởng thụ sự chăm sóc của vợ mình.

Ăn cam xong, anh kéo vợ vận động một hồi, sau đó ôm vợ mình ngủ.

Còn hai anh em trên giường cách vách đã ngủ say từ lâu rồi, sẽ không quấy nhiễu chuyện tốt của hai vợ chồng họ.

Thời gian trôi đi, đã đến ngày hai mươi tháng chạp rồi.

Quý Kiến Quân phải g.i.ế.c lợn. “Anh ba, em giúp anh đuổi lợn” Mới sáng sớm hôm nay Quý Kiến Văn đã sang rồi.

Chú tư ăn sáng chưa? Quý Kiến Quân đang ăn cơm, Tô Đan Hồng nhìn thấy anh ta liên nói. "Em ăn rồi, chị ba đừng gấp. Quý Kiến Văn thấy cô muốn đi lấy bát đũa cho mình, vội nói.

Tô Đan Hồng nghe vậy, lúc này gật đầu ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.

Ngày mười lam tháng chạp, Quý Kiến Văn đã cùng Vân Lệ Lệ dẫn theo Quý Vân Vân trở về, sau khi về nhà có lẽ là nhìn thấy Yên Nhi lớn lên trắng trắng mập mập, lại nói rõ chữ, còn có thể tính toán, cùng nhận biết được một số chữ, ngay cả tên mình cũng biết viết rồi.

Mà những chuyện này rõ ràng không phải cha mẹ Quý dạy, vậy nên Vân Lệ Lệ còn đặc biệt sang nhà cô ngồi hơn một tiếng, nói một vài lời cảm ơn.

Cảm ơn hay không, thực sự Tô Đan Hồng cũng không để ý, chủ yếu là thái độ của Vân Lệ Lệ còn khiến cô hài lòng.

Nói cho cùng là người thành thật, dù có một số lúc hơi ích kỷ, nhưng vẫn khá hiểu chuyện. Nên Tô Đan Hồng cũng khá khách khí với cô ta, đợi khi cô ta vê, còn cho cô ta một ít táo đỏ và câu kỷ phơi khô, cũng không nhiều, có vẻ là một hai cân: eu do nhà chị phơi, em với chú tư bình thường cũng khá khó khăn, lúc rảnh rỗi tự mình nấu ít canh bồi bổ."

Lần này trở về, mặc kệ là Quý Kiến Văn hay Vân Lệ Lệ, rõ ràng đã gầy đi rất nhiêu, dễ nhận thấy chuyện trả khoản vay mua nhà là áp lực rất lớn đối với họ. Tô Đan Hồng cũng không có chỗ nào không hợp với bọn họ, còn có tình thân ở đó, mỗi năm có thể gặp mấy lần, ngược lại cũng không có gì đáng ngại. Ngược lại là Vân Lệ Lệ có hơi ngại nhận lấy, hai vợ chồng bọn họ bây giờ vì chuyện trả khoản vay mua nhà, quả thực là không dám mua thứ gì, tiền lương mỗi tháng được có bao nhiêu, nhưng bọn họ còn phải trả bốn mươi lăm đồng khoản vay mua nhà, mỗi tháng có thể dư lại được bao nhiêu?

Thành phố Giang Thủy cũng không phải quê nhà bên này, cho dù là một cây hành, cũng phải tốn tiền, càng đừng nói đến táo đỏ và câu kỷ, cái gì cô ta cũng không nỡ mua, nhưng không ngờ Tô Đan Hồng trực tiếp lấy một ít cho cô ta.

Tô Đan Hồng kiên quyết nhét vào tay cô ta, lúc này mới tiễn người đi.

Có lẽ là năm ngoái bị Phùng Phương Phương với Quý Mẫu Đan làm ầm ï một trận, lần này trở vê, Vân Lệ Lệ đã mang không ít đồ vê.

Ví dụ mua một ít đồ hay dùng như album đựng tài liệu, sách bài tập, bút chì cho Quý Tiểu Đông, cũng mua một ít cho hai chị em Hiểu Trân Hiểu Ngọc. Sau đó lúc hai vợ chồng đến nhà, ngày hôm sau Quý Kiến Văn đi mua cân mỡ lợn vê, còn có mấy khúc xương sườn, rồi treo ở dưới mái hiên, vì trời lạnh quá đều đã kết băng, không sợ hỏng.

Vốn Quý Kiến Quân muốn bảo anh ta không cân mua, vì anh cũng phải g.i.ế.c lợn, còn sợ năm nay không có thịt ăn sao? Nhưng đã bị Tô Đan Hồng ngăn lại: “Chú tư với Vân Lệ Lệ có cách nghĩ của mình, anh không cần tham dự vào."

Suy cho cùng chuyện năm ngoái vẫn còn đó, cho dù năm nay Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ không mua gì, không mang gì vê, Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan chắc cũng không dám kiếm chuyện nữa, nên mặc kệ Quý Kiến Quân năm nay có g.i.ế.c lợn hay không, anh ta cũng sẽ mua về lấp miệng Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan.

Tô Đan Hồng nhìn ra, chú tư vẫn rất có hiếu, hơn nữa cũng có vẻ cứng cỏi thuộc về người có học, không phải người không có khí chất.

Yên Nhi cũng giống anh ta, nên tính tình rất tốt, ít nhất Tô Đan Hồng thật lòng thương yêu Yên Nhi.

Còn Quý Vân Vân, căn bản có thể làm lơ, không so đo.

Quý Kiến Quân ăn cơm xong rất nhanh, cùng Quý Kiến Văn đi đuổi lợn.

Cha Quý và Quý Kiến Quốc đã có thời gian rảnh, còn Quý Kiến Nghiệp, bây giờ vẫn phải lái xe đi giao hàng, cũng như Phùng Phương Phương bây giờ vẫn đang giúp đỡ ở cửa hàng bách hóa. Tất đến rồi, việc buôn bán ở cửa hàng bách hóa vẫn rất tốt.

Hai mươi mốt con lợn, hôm nay không g.i.ế.c nhiều, chỉ g.i.ế.c năm con.

Đuổi đến chỗ g.i.ế.c lợn trong thôn là bắt đầu giết.

Tô Đan Hồng không muốn thấy cảnh đó, nhưng Quý Tiểu Đông, hai chị em Hiểu Trân Hiểu Ngọc cũng đến rồi, kiên quyết bế Nhân Nhân và Te Te có hơi háo hức đi, Yên Nhi cũng di theo.

Dù Vân Lệ Lệ rất ghét mùi m.á.u tanh, nhưng cô ta cũng không ngăn cản, cô ta hiểu khá rõ, dù gì Yên Nhi không có anh em, chỉ có một mình Yên Nhi, Vân Lệ Lệ có công việc giáo viên ổn định, cô ta cũng không thể sinh thêm, trừ khi cô ta không cân chén cơm này nữa.

Nên cô ta cũng hi vọng Yên Nhi có thể chung sống hòa hợp với mấy anh chị em ở quê một chút, dù sao lớn rồi, chẳng phải những thứ này cũng quan trọng sao?

Đặc biệt là tự Yên Nhi muốn đi, thì càng không có lý do ngăn cản.

Một người khác nữa là Quy Vân Vân, là do Vân Lệ Lệ ra phía sau kiên quyết kéo đến xem g.i.ế.c lợn. Không có lý do nào khác, hôm nay con trai thứ hai của nhà đồ te Lý cũng đến, hơn nữa Vân Lệ Lệ cũng đã nghe rõ, thay giáo này còn là chủ nhiệm lớp chín trọng điểm, cấp trung học cơ sở, tính ra còn cao hơn cô ta và Quý Kiến Văn.

Hơn nữa nghe nói lớn lên không tệ, Vân Lệ Lệ nào có ngăn cản, ngược lại là Quý Vân Vân có hơi không vui.

Nhưng nể mặt chị dâu thứ tư, cũng gắng gượng đi qua.

"Ôi trời, người này sao không cẩn thận một chút? Trên người anh toàn là m.á.u lợn đóI" Mới vừa đi qua Quý Vân Vân bị một chàng trai cao gây không cẩn thận đụng trúng, nhất thời cô ta không chịu được trực tiếp trách mang.

"Xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu, nhất thời không chú ý.' Chàng trai xoay người lại, đeo kính, dáng vẻ nhã nhặn, lịch sự nói với cô ta.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 191