trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 193

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Ở nơi đây chỉ còn ruột già của lợn và vài thứ linh tinh khác của lợn.

Quý Kiến Quân lại phân ra một ít, lân này thì bác gái Lý cũng sẽ không còn nói gì nữa, bởi vì Quý Kiến Quân đã cho bác cả Quý một cái đầu heo, chắc chắn là đã đủ cho cả nhà.

Còn lại những gì thì anh chia cho những người làm việc trên núi, gan lợn, tim lợn, nhưng mà dạ dày của lợn thì anh giữ lại một cái cho mình. Không có món nào từ lợn mà không ăn được, còn lại một cái đầu lợn, anh cũng cho mẹ vợ để dành. Tổng cộng có năm cái đầu lợn, nhưng Tô Tiến Đảng và ông Tân mỗi người đã lấy một cái.

Chỉ còn ba cái là đưa về chỗ thành phố đại học, ông Lý bán thị heo một cái, bác cả Quý một cái, còn lại một cái đầu lợn anh cho mẹ vợ anh để dành.

Bởi vì anh vẫn còn có mười sáu con lợn, nên không phải lo lắng chuyện nhà mình không có cái ăn.

Một số tim lợn, có khi là phổi lợn, Quý Kiến Quân đều cho mỗi người một ít.

Người trong thôn ít nhiều gì cũng chạy đến xem g.i.ế.c lợn, cũng được anh cho mỗi người một ít.

Dù sao cũng là người quen biết, cho cũng không sao cả.

Không còn gì nhiều nữa, Quý Kiến Quân cũng không tính sẽ chia thêm cho ai, những gì còn lại sẽ được chở đến thành phố đại học để bán, anh tin chắc là mọi thứ sẽ bán được hết nhanh chóng.

Không ngoài dự đoán của anh, khi Quý Kiến Nghiệp chở lợn tới, ba con lợn cũng không tính là ít, nhưng có người mua trọn hẳn một con, có người mua một nửa, ba con lợn vậy mà không đủ để bán. Bất đắc dĩ, Quý Kiến Nghiệp phải tự mình giải quyết, tìm ra cách, giới hạn mức mua chỉ được năm cân, không bán nhiều nữa.

Vẫn là câu nói đó, dù sao cũng phải để người đến sau ăn thử qua một chút, bằng không người ta làm sao biết được thịt lợn của em ba nhà mình có mùi vị thế nào?

Dù là gì đi nữa, thì giới hạn cao nhất cũng chỉ được năm cân. Ông Cao nhìn ngắm thịt lớn nửa ngày, liên hỏi: "Ba con lợn này sao lại không thấy đầu đâu vậy?”

Ông ấy rất thích ăn đầu lợn, đầu vừa dày vừa mềm, nhưng cũng rất thơml

"Đâu lợn đã được Kiến Quân mang di tặng hết rôi." Quý Kiến Nghiệp cười nói.

"Cái thằng nhóc đó, cũng nhanh tay quá rôi, một cái đầu lợn chắc cũng nặng tâm năm cân nhỉ?" Ông Cao nói.

Da hơn năm cân đó ạ, nhưng mà chú cũng biết tính tình Kiến Quân mà, nó không tính toán những chuyện đó đâu. Quý Kiến Nghiệp cười nói.

Nếu anh ta so sánh mình với người em thứ tư là điều bình thường, nhưng so sánh bản thân anh ta với em ba Quý Kiến Quan thi anh ta lai chang the chê được đứa em trai này.

Còn chưa nói đến hai đứa con gái nhà anh lúc nào cũng nhớ đến chú ba của tụi nó, ngày thường Kiến Quân đối với hai đứa nhỏ cũng rất tốt.

Trước và sau khi học lái xe để có bằng lái xe cũng tốn không ít tiền, nhưng tất cả chi phí đều do anh bỏ ra, còn nhờ anh ta làm việc chở hàng hóa giúp.

Tuy rằng có chút bận, nhưng dù bận đến đâu nhưng vẫn hơn việc phải cày cấy mới có cái ăn, nhưng cày cấy phải tới một năm mới có được năm, sáu chục đồng, xem như cũng không tệ. Nhung hien tai thi khac, anh ta đã biết lái xe, xem ra cũng thành thạo một nghê, sau này dù cho không làm cho em trai nữa thì cũng không phải lo lắng chuyện không có việc làm, cùng lắm thì anh ta đi lái xe cho người ta tiếp là được.

Tất nhiên đây cũng là chuyện anh ta nghĩ trước thôi, vì anh ta vẫn muốn tiếp tục làm công việc này, anh ta cũng không phải kẻ không có lương tâm khi em trai vừa bỏ tiên ra cho anh ta học lái xe, sau khi học xong thì lại sang nơi khác làm việc không giúp gì cho em mình. "Cậu vê nói với em trai, ngày mai bán cho tôi một cái, đừng có mà không nhận tiền của tôi." Bác Cao cười nói.

Bác ấy cũng biết Quý Kiến Quân trước kia từng tham gia quân ngũ, người tham gia quân ngũ đều như vậy, tính tình rộng rãi cũng không so đo tính toán gì nhiều.

Nếu không thì lúc trước bác Cao cũng sẽ không đem cửa hàng của mình bán cho anh, nhưng chỉ mới bao lâu đâu, cửa hàng này lúc trước bác ấy bán với giá năm nghìn, hiện tại chắc chắn là không dưới sáu nghìn đồng. Nhưng mà bác Cao cũng không nói gì, lúc trước bác ấy bán cho anh là giá năm nghìn đồng, nhưng bán cho người khác cũng phaila gia nam nghin nam tram đồng, nếu có trả giá lắm thì cũng chỉ năm nghìn hai trăm đồng, cũng không thể ít hơn con số này.

Chỉ là ai bảo ông ấy nhìn Quý Kiến Quấn vừa mắt, nên mới bán cho anh với giá năm nghìn đồng.

Tính theo hiện tại thì cửa hàng của bác Cao chắc chắn là giá tiên cũng không nhỏ, nhưng bác Cao cũng không hối hận điều gì, ông ấy còn có hai cửa tiệm khác tuy không lớn nhưng nằm ở vị trí vô cùng tốt.

Giữa năm trước đã được ông ấy cho thuê, bây giờ ông ấy chỉ cân thuê tiên nhà là được. "Dạ, để cháu về nói lại với em ấy." Quý Kiến Nghiệp gật đầu nói.

Để cửa hàng lại cho Tôn Đại Sơn và chị Hà trông giữ, cũng chỉ cân bán, giá cả cũng đã được niêm yết sẵn, Quý Kiến Nghiệp lái xe đi nhập hàng theo danh sách.

Nơi đây là cửa hàng bách hóa tiện lợi ở trên trấn, Quý Kiến Quân đều giao cho anh ta tự nhập hàng.

Nhập hàng xong, Quý Kiến Nghiệp lái xe trở vê.

Đâu tiên anh ta lái xe đến cửa hàng bách hóa, đem hàng trên xe vào bên trong cửa hàng, sau đó lại chạy xe đến chỗ Quý Kiến Quân nói cho anh nghe lời dặn của bác Cao, sau đó anh ta cũng vội quay trở vê.

Lúc này cũng đã được hai giờ chiều.

Cơm trưa anh ta còn chưa ăn, chỉ là muốn tiết kiệm một chút, dù sao giá cả ở trong thành phố đại học này đang tăng lên rất nhiều, một chén sủi cảo trước kia chỉ có hai mươi xu, bây giờ đã tăng lên thành năm mươi xu, mà một ngày tiên lương cũng chỉ có một đồng, làm sao anh dám bỏ tiên ăn một chén sủi cảo với giá năm mươi xu?

Sau khi anh ta trở về nhà, đã thấy trên bàn cơm có ruột heo xào dưa muối, anh ta hỏi: "Kiến Quân mới đưa sao?"

"Ừm.”" Quý Mẫu Đan đang đan áo len, nghe chồng mình hỏi cũng không ngẩng đầu lên chỉ gật gật đầu nói.

"Thịt lợn ở thành phố đại học bán được không.

"Bán rất được, chỉ cân Kiến Quân đưa gì sang đó bán, những người ở đều giếng như chưa từng ăn qua món đó vậy, người mua một cân, kẻ mua một nửa, khiến cho anh chạy tới chạy lui. Còn phải nhanh chóng giới hạn lại số lượng mua, nếu không cũng chẳng đủ để bán” Quý Kiến Nghiệp nói, sau đó khen ngợi. Long lợn xào này thật là thơm!" "Đồ ăn của chú ba đúng là ngon thật, khó trách bọn họ đều tranh nhau mua." Quý Mẫu Đan ít khi nào thật lòng nói.

Lúc trước chú ba có mang hai bình mật ong đến đây, em cho cha một bình, cha nói đã uống thử cảm thấy vị không tệ, còn muốn em mua thêm một bình." "Nếu cha thích thì cứ mua cho cha đi. Cũng không quan trọng tiền bạc, Quý Kiến Nghiệp cũng không để ý đến chuyện này, cũng chỉ là một chút mật ong anh ta cũng không tính toán làm gì.

"Vậy để qua tết, chúng ta trở về bên đó thăm thì mang cho cha một ít." Quý Mẫu Đan nói.

Quý Kiến Nghiệp cũng không quan tâm nữa, chợt nghe Quý Mẫu Đan nói tiếp: "Kiến Nghiệp à, anh nói xem mẫu đất ở bên kia của chú ba có cân thuê người không?”

Vừa nghe đến lời này, Quý Kiến Nghiệp lập tức hiểu: "Em đừng có nghĩ tới chuyện đó nữa, Kiến Quân đã nói như vậy anh cũng không có cách nào mà nói vào nữa, có muốn thuê người hay không là chuyện của em ấy, không tới lượt chúng ta phải lo." Anh ta còn không hiểu ý tứ của vợ mình sao, chắc chắn là đang muốn giới thiệu người ở bên nhà me de của cô ta, nhưng mà Quý Kiến Nghiệp không có đồng ý. Quý Mẫu Đan nhìn anh không vui, cũng không nhắc lại nữa, nhưng cô ta vẫn đợi qua năm mới lại tiếp tục giúp đỡ nhà mình mà ra sức dò la thêm chút.

Về phân ông cụ Quý bên này, hiện tại cũng có nhiều việc, dường như không thích hợp để nói với cô ta.

Quả thật là nhà họ Quý bây giờ có rất nhiều chuyện, chuyện thứ nhất là Quý Kiến Quân làm thịt heo, chuyện thứ hai chính là hôn nhân của Quý Vân Vân.

Mẹ Quý đã đến tìm con gái mình.

Nhìn thấy bộ dạng của con gái, bà cũng đoán được chín mười phân là con gái bà đã chịu rồi, mặc dù trong lòng đang có nhiều ý kiến, nhưng khi nghĩ đến việc con gái mình chuẩn bị lấy chồng, lòng dạ của mẹ Quý cũng có chút buồn: "Vân Vân, con thấy người đó như thế nào, nếu cảm thấy vừa ý, vậy thì để mẹ nhờ thím Thái qua bên đó.' Quý Vân Vân cắn môi, hai má đỏ ửng lên, nói: "Chuyện này... chuyện này có phải đã quá nhanh rồi không ạ?”

Nhanh cái gì, Lý Trí hiện tại đã hai mươi sáu, sang năm đã là hai mươi bảy, con còn muốn tính chuyện từ từ sao? Mẹ Quý tức giận nói.

"Nếu con đã không muốn, vậy thì để Lý Trí ở bên đó tìm người khác, cũng đừng làm chậm trễ người ta.

"Được rồi, con nghe theo mẹ là được. Quý Vân Vân vội nói.

Mẹ Quý mỉm cười nói: "Vậy thì được, để mẹ nhờ thím Thái sang bên kia ngồi nói chuyện một chút.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 193