Tuy rằng nuôi không ít lợn, nhưng dù sao đàn lợn của anh cũng chỉ có mỗi hai mươi mốt con, chắc chắn là không đủ để g.i.ế.c mổ. Cho dù một ngày g.i.ế.c mấy con để tách ngày ra thì cũng không mất bao nhiêu ngày, số lượng vẫn không đủ, tuy lúc này thịt lợn đã tăng giá, nhưng chỗ thịt lợn bên kia vẫn bán hết rất nhanh.
Tô Tiến Đảng và ông Tần mỗi người đều bán được hết ba con lợn, có hai mươi mốt con lợn, nhưng hai người đã lấy hết sáu con, còn mười lăm con còn lại thì đưa đến thành phố đại học bán.
Sau khi làm xong lợn, việc tính toán chuyện tiền công là chuyện hiển nhiên, nhưng ông đồ tể Lý lại có ý muốn từ chối không nhận, Quý Kiến Quân lại nói đùa, tiên này dù thế nào cũng phải đưa cho ông ấy, sau này trở thành thông gia rồi hãy tính sau. Hơn nữa, cho dù có là thông gia cũng phải tính toán rõ ràng, trên dưới gì cũng chỉ có mấy đồng bạc cũng không cân phải khiến cả hai khó xử.
Lợn thì làm thịt xong rồi, cũng bán gân hết, ngoại trừ Quý Kiến Quân lấy lại một ít cho nhà mình ăn, còn lại thì không thể giữ lại. Anh còn lấy lại một bộ ruột già, một cái bao tử lợn, còn có ít Xương sườn, một ít mỡ lợn đem qua cho mẹ vợ.
Mà đương nhiên cha mẹ Quý cũng không thể thiếu dược, ít nhất cũng phải là phần thịt ngon.
Hơn nữa gân đây còn có thêm chuyện vui của Quý Vân Vân, cho nên khiến cha mẹ Quý đều vui vẻ.
"Ruột già này ăn ngon lắm nè, em ăn chút đi.'
Hôm nay vào lúc ăn cơm, Quý Kiến Quân đã khuyến khích vợ mình ăn thử món ruột già, nhưng Tô Đan Hồng nhất quyết không an là không ăn, mặc kệ cho anh nói gì, cô cũng không ăn.
Ngoại trừ ăn ít xương sườn và thịt lợn ra, thì những đồ lòng của lợn cô sẽ không ăn, không phải là do bệnh tiểu thư, nhưng mà cho dù có rửa sạch sẽ, cô cũng sẽ luôn cảm thấy có mùi khó chịu.
Mùi này rất khó chịu, cho nên cô tuyệt đối không muốn động vào, huống chi là ăn nó. Ngay cả việc làm sạch ruột lợn cũng là do Quý Kiến Quân làm, cô sẽ không động tay vào chuyện đó.
Nhưng mà lúc anh làm sạch ruột, sợ mùi của ruột làm cho vợ không thích, anh sẽ mang ra bên ngoài còn gọi bác gái Dương ở nhà bên cạnh ra xem, cả hai nói chuyện cười nói không ngừng.
Nhắc đến bác gái Dương và bác Dương, lần này Quý Kiến Quân mổ lợn hai người bọn họ cũng được hưởng ké không ít, biết rõ bọn họ đã lớn tuổi răng cũng không còn tốt, Quý Kiến Quân đã cắt mỏng những miếng thịt ba chỉ gửi cho họ. Bác Dương thì thích uống rượu, Quý Kiến Quân cũng cho ông một bộ ruột heo.
Mặc kệ là thịt ba chỉ hay là ruột lợn, thì xào với dưa muối cũng đều rất ngon và thơm.
Mặc dù hai ông bà đã từ chối nói không cần, nhưng Quý Kiến Quân vẫn để những món đồ ấy lại nhà hai người còn nói, mỗi lúc bác gái Dương ở nhà đều sẽ thường xuyên sang nhà anh ngồi, khi Tô Đan Hồng bận việc bà vẫn có thể giúp cô trông chừng Tê Tê và Nhân Nhân, cho nên những món này cả hai phải nhận.
Cuối cùng bác gái Dương cũng đồng ý nhận cho anh vui.
Vì trên thực tế, bà và chông mình đều biết, Quý Kiến Quân chỉ tìm cái cớ để cả hai có thể nhận đồ ăn của anh. Cho dù Nhân Nhân còn nhỏ nhưng thằng bé đã khá hiểu chuyện nên không cân phải trông nom quá nhiều, còn Te Te tuy bướng bỉnh, nhưng thích bò đi xung quanh, hiện tại thì đã học bước đi, còn đi được vài bước, nhưng cũng là rất tốt cũng không phải đứa trẻ hay khóc.
Nhưng cuối cùng thì bác gái Dương cũng đã nhận, dù là ruột lợn hay thịt ba chỉ cũng đều được muối, làm mặn để dành từ từ ăn.
Khi bác gái Dương nhìn thấy Quý Kiến Quân đang tự mình rửa sạch lòng lợn, liên hỏi.
Biết được Tô Đan Hồng không thích ăn, còn không ngửi được những mùi vị này, bà ấy bật cười, sau đó nói cho Tô Đan Hồng biết một biện pháp là lấy bao tử heo hầm chung với gà, sau đó rải thêm một ít tiêu, hương vị khi đó chắc chắn rất thơm, cũng không có mùi tanh nồng kia nữa.
Tô Đan Hồng nghe xong liền muốn làm thử, đặt con gà đã làm sạch vào trong bao tử heo hầm thật lâu, sau đó rắc lên một ít tiêu, mùi hương của món ăn lúc này đúng là không tệ thật. Cô ăn vào thấy rất thích, càng không nói đến Quý Kiến Quân còn thích hơn.
"Vẫn còn có ba cái bao tử, em có thể làm giống như vậy.'
Quý Kiến Quân mang sang cho bác gái Dương hai chén, sau khi thím ấy cùng hai đứa con của mình về, nhìn thấy hai đứa con ăn vô cùng thích thú, thím ấy cũng rất vui.
"Được!" Tô Đan Hồng lập tức đồng ý, dù sao món này còn có tiêu, ở trong thời tiết lạnh thế này, cô ăn vào còn đổ ra một chút mồ hôi.
Lân này có khá nhiều bao tử lợn, anh mang cho mẹ vợ một cái, cho cha mẹ Quý một cái, ngoài ra thì không cho ai nữa, có khi anh đem di bán một ít còn bao nhiêu thì để lại cho nhà ăn. Giống như bác Quý ở bên kia cũng vậy, lần ấy đã cho đầu lợn, sau này lại g.i.ế.c lợn, bác gái Lý đều đi tới đi lui nhìn, nhưng mà từ lân ấy thì Quý Kiến Quân không cho thêm gì nữa, cho dù bà ấy có ở ngay trước mặt anh mà nói, bà ấy rất thích sườn heo, nó có tủy béo béo rất ngon, vân vân. Nhưng Quý Kiến Quân đều xem như không nghe thấy, chỉ cười cười rồi cũng chẳng để ý đến nữa.
Mấy con lợn này đều do anh nuôi hết, cho thì cũng đã cho rồi, nếu như lợi dụng anh, nghĩ anh giống như kẻ xài tiền như rác, vậy thì có lẽ đã nhìn nhâm người rồi.
Về phía nhà của ông đồ tể Lý cũng vậy, tiên công cũng đã tính, nhưng ngoại trừ cái đầu heo lân trước, thì ngoài ra không có cho gì nữa.
Tặng cho ông ấy một cái đầu lợn chính là tỏ vẻ anh cũng đã vừa lòng với Lý Trí, trên cơ bản hai ông bà nhà họ Quý cũng sẽ không có ai phản đối, nhiêu đó là đã đủ rồi. Nếu cứ đem đồ qua cho, nhà người ta sẽ cảm thấy ngại, mà người khác thấy anh đem thứ này vật nọ đến cũng sẽ lời ra tiếng vào.
Ngay cả mẹ Tô bên đó cũng vậy, nhưng đó là mẹ vợ của anh, anh nên hiếu thảo là chuyện thường, nhưng vì sợ Tô Tiến Đảng và Tô Tiến Quân ngại nên anh cũng không làm gì quá đáng.
Anh cho nhà mẹ vợ cũng không quá nhiều, nhưng ở trong mắt người khác, chỉ nhiêu đó thôi cũng đã rất hiếu thảo rồi. Còn hai đứa con dâu nhà họ Tô này, sống đến chừng này tuổi cũng chưa từng thấy con dâu nhà ấy xem mẹ chồng giống như mẹ ruột mà hiếu thảo.
Nào là đầu lợn lớn, nào là xương heo, nào là bao tử heo, vân vân. Tất cả đều là những món tốt, mà con rể của nhà họ Tô này còn mang bao nhiêu món tốt đến nhà mẹ vợ nữa?
Lúc trước còn gửi cả hộp cam đến đây.
Đúng là không có thể so anh với ai được, mấy tên con rể nhà người khác, đừng nói là đem món này món nọ sang nhà mẹ vợ để hiếu thảo, bọn ho không ở phía sau giật dây để con gái của họ trở vê nhà mẹ đẻ để lấy đồ đã là tốt lắm rồi!
Bởi vì sự chênh lệch quá lớn, thế nên mẹ Tô ít khi nào đi ra ngoài chơi với mấy bà chị em trong thôn.
Điều này cũng khiến cho mấy bà chị em kia cũng nhìn bà ghen tị đến đỏ mắt.
Me, năm nay nhà chúng ta thu nhập tăng lên đáng kể nhỉ." Lân này người vui nhất chính là chị dâu cả Tô.
Quý Kiến Quân đem đến không ít món đồ, hơn nữa chú hai Tô Tiến Đảng cũng mang đến nhà không ít, chị ta nghĩ có lẽ năm nay chị ta đúng là đã có mập hơn một chút.
Mà quan trọng là, chị ta cũng không cần phải tốn đồng nào, tiên mua thức ăn đó chị ta lại có thể để dành được một ít, đây mới chính là điêu khiến chị ta vui vẻ.
Làm sao mà mẹ Tô không biết suy nghĩ của vợ con trai cả của bà, nhưng mà bà cũng không để ý tới, dù sao trong năm này nhà của thằng con cả của bà, cũng coi như là khiến bà yên tâm, vậy nên bà cũng gọi chị ta sang lấy chặt sườn lợn và thịt lợn.
Mấy năm trước việc này đều do bà làm, chặt thịt, cân thịt, chia thịt như thế nào cũng là do bà làm hết. Bây giờ bà lại giao cho chị cả Tô làm.
Chị cả Tô được mẹ chồng yêu thương mà lo sợ, nhưng sau đó chị ta vẫn tiến đến nhận lấy công việc này, chị ta cảm thấy có lẽ mẹ chồng đã muốn giao quyền cho chị ta, để phòng bếp này cho chị ta đảm nhiệm. Nếu như vậy chị ta cần phải thể hiện cho thật tốt!