trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 196

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Chỉ mới chớp mắt đã đến đêm

ba mươi tết.

Hôm qua, sau ngày buôn bán

cuối cùng trong năm, anh đã

cho mọi người nghỉ lễ.

Giống như Tôn Đại Hàng và chị

Hà, qua tết họ sẽ đi đến thành

phố để mở một cửa tiệm mua

bán.

Còn vê người làm việc ở trên

vườn trái cây thì thay phiên

nhau nghỉ, vì trên đó còn có

chuông gà, dê và lợn cần có

người chăm sóc.

Lần trước làm thịt hết đàn lợn kia rôi, Quý Kiến Quân chở bác cả Quý đi mua lợn con vê, lân này mua nhiều hơn lân trước, mua tận ba mươi con lợn con. Anh đã tính toán trước việc lần sau sẽ nuôi ba mươi con lợn trước rồi.

Hơn nữa, sang năm anh cũng muốn trồng hoa màu, mà năm trước dân trong thôn cũng đã cảm thấy trông khoai có lợi như thế nào rồi, chắc chắn qua tết sẽ trông nhiều hơn, đến lúc đó cũng không cần phải lo việc ba mươi con lợn không có đủ thức ăn để ăn.

Chính vì trên núi cân người cho nên dù là năm mới mọi người cũng chỉ có thể thay phiên nhau nghi.

Quý Kiến Quân da sắp xếp mọi thứ xong xuôi, anh bắt đầu làm bản báo cáo tổng kết của năm nay. Tổng lại xem năm nay buôn bán ra sao, tiên lời nhiều hay ít, hàng hóa xuất ra nhập vào thế nào, mọi thứ đều được anh ghi vào trong cuốn sổ nhỏ, cho nên hiện tại mới bắt đầu ngôi lại tính toán tổng kết sổ sách.

Tô Đan Hồng không quan tâm đến những chuyện này, cô đang ở trong phòng bếp cho Nhân Nhân và Te Te ăn cháo hạt sen nấu cùng thịt lợn băm. Buổi trưa hôm nay cả nhà cũng ăn món này, vì là Nhân Nhân yêu câu làm mà Tê Tê cũng a a a phụ hoa theo.

Món nay cũng không khó nấu, sau khi nấu cháo xong thì cho hạt sen đã nấu qua nước sôi vào, sau đó thì khuấy lên là xong.

Nhìn hai anh em ăn vô cùng ngon lành, Nhân Nhân thì tự mình ăn, còn Te Te thì được Tô Đan Hồng đút.

Chờ sau khi hai anh em ăn xong, Quý Kiến Quân cũng vừa làm xong sổ sách, nhìn nụ cười trên khuôn mặt của anh, Tô Đan Hồng biết năm nay anh kiếm lời cũng được không ít.

Tuy rằng năm nay trong nhà cũng không còn bao nhiêu tiền, nhưng sau khi bán thịt lợn, còn có số tiên thu được ở bên cửa hàng phía thị trấn đại học, cùng với kết lại sổ sách một lân cuối cùng với anh hai và ông Tần, thì tiên lời của bọn họ cũng tâm ba nghìn đồng.

Nhưng so với năm trước, năm nay nhà của cô đã có thêm bao nhiêu tài sản?

Ở phía thành phố đại học có một cửa hàng, ba mươi mẫu đất, ở huyện trên còn có góp phân trong cửa hàng bách hóa, và còn có đập chứa nước.

Tuy rằng còn thiếu nợ của đập chứa nước là khoản tiên được thanh toán lần cuối hai ngàn hai đồng, lấy tiền lãi ba ngàn thanh toán xong nợ thì cũng còn dư lại một ngàn đồng.

Đó là còn chưa tính đến số tiền trong tay mà Tô Đan Hồng đang giữ, tiên đó là tiền mua rau của anh nhờ cô giữ giùm.

Quý Kiến Quân lấy hai ngàn hai trăm đồng ra, đi tìm trưởng thôn trả hết số tiên còn nợ, còn một ít thì đem tặng mọi người ăn mừng năm mới.

Tuy rằng số tiền cho không nhiều, mỗi gia đình cũng chỉ được bảy, tám đồng, nhưng có còn hơn không, không phải sao? Hơn nữa bảy tám đồng cũng không quá ít, nếu những nhà đó chịu tiết kiệm thì số tiên kia vẫn có thể dùng được hết một tháng.

Từ góc độ này, chúng ta cũng có thể thấy là số tiên đó cũng không phải quá ít.

"Sau khi ăn xong rôi thì anh cũng mau đi đi, đừng để dây dưa nữa em chỉ sợ lại kéo dài thêm, trưởng thôn chắc giờ cũng đang ăn cơm ở nhà." Tô Đan Hồng nói.

"Được." Quý Kiến Quân cười. Anh đi rửa tay rồi ngôi xuống ăn cơm.

Sau khi ăn xong anh cũng không chân chừ lâu, anh lái xe đến nhà trưởng thôn, sau đó cũng vội vàng đưa trưởng thôn đi làm giấy tờ.

Trưởng thôn cũng không rõ mọi thứ, chuyện ký tên đồng ý, nhân chứng, vân vân tất cả đều được Quý Kiến Quân giải thích với ông rõ ràng nhất.

Dù sao khi Kiến Quân làm thịt lợn, nhà ông ta tuy không ăn đầu heo, nhưng Quý Kiến Quân cũng mang đến một miếng tiết lợn thật lớn đến cho ông ta.

Về những thứ khác, anh cũng không cho gì nhiều, nếu lại đưa sang người ta lại nghĩ anh đang hối lộ ông ta, vì cả hai cũng chẳng phải người thân gì.

Quý Kiến Quân vui vẻ trả tiền, mà trưởng thôn nhận tiền cũng vui vẻ.

Đừng nói đến thôn khác, ngay cả người dân trong thôn này cũng rất vui, vì bọn họ cũng được có phân.

Đã trả trước hai nghìn đồng, còn một nghìn đồng Quý Kiến Quân đưa cho vợ mình giữ, ngoại trừ phải mua đồ ăn và vài thứ lặt vặt, vợ anh còn phải phát tiền lương, nên tiên tiêu cũng sẽ mau hất.

Tô Đan Hồng cũng không quan tâm đến chuyện này, nếu anh muốn lấy tiền thì cô đưa, nếu muốn cô giữ thì cô giữ, chờ đến lúc phía bên thành phố đại học kia còn có cửa hàng nào khác không sẽ mua thêm. Cô cũng biết suy nghĩ của chồng mình, anh muốn thầu thêm hai ngọn núi, đến lúc đó thì chỉ có mỗi cửa tiệm ở thành phố đại học là không đủ, cho nên sẽ phải mua thêm một cửa tiệm.

Mấy ngày hôm trước, chị Hồng có đến đây nói về giá đất và giá nhà hiện tại ở đây thì chậm tăng, nhưng ở phía bên thành phố thì không hê chậm, giá nhà đất tăng cao như nước dâng vậy.

Nghĩ đến chuyện này, Tô Đan Hồng lên tiếng hỏi: "Kiến Quân, năm sau anh có còn muốn mua thêm một cửa tiệm ở chỗ thành phố đại học không?”

Tất nhiên là anh muốn mua thêm một cái cửa tiệm có mặt tiên đường, sang năm anh còn có đập chứa nước, có đất, còn có nhiều thịt lợn và trái cây, cho nên đương nhiên là phải cân thêm cửa hàng.

Về phần quản lý thì lại nhờ chị Hà và Tôn Đại Sơn, mỗi người xem một cái, sau đó thuê thêm hai người để giúp họ là được. "Nếu không mua cửa hàng bên cạnh, vậy thì xem thử chỗ khác xem sao." Tô Đan Hồng nói.

Quý Kiến Quân gật đầu nói: "Ừm, để xem buôn bán năm sau như thế nào, còn phải xem tiên lời nữa.

"Không cần, nếu anh chỗ nào thích hợp thì cứ mua đi, chỗ em vẫn còn đến tám ngàn đồng." Cô bán hai bức tranh thêu được ba nghìn, hiện tại vừa lấy thêm một nghìn đồng bỏ vào, vốn của ban đầu còn được bốn nghìn, nên tổng cộng lại cô còn được tám nghìn đồng.

"Không cân đâu, nếu có thời gian thì em đi làm sổ tiết kiệm đi, để giữ lại cho mình.” Quý Kiến Quân nói.

"Số tiên này đã được em lên kế hoạch hết rồi, anh cứ mua cửa hàng, nhưng cửa hàng đó cứ đứng tên em là được, như vậy là cũng có tài sản của riêng em rồi." Tô Đan Hồng nói. Đừng thấy cô thường xuyên ở nhà, nhưng cô biết được rất nhiều thứ, khi cô vừa quay về đây, lúc đó thịt lợn chỉ mới có bốn hào hai, nhưng bây giờ lại bán với giá hơn tám hào cho nửa cân. Thịt lợn đã tăng giá khá cao.

Mà cửa hàng cũng sẽ lên giá, hiện tại mua sau này không muốn dùng nữa thì bán đi, cũng xem như cũng không có lỗ vốn, nhưng nếu để lại tiền nằm một chỗ không dùng tới, thì xem như là cũng chẳng có giá trị gì.

"Vậy cũng được." Quý Kiến Quân nghe vợ mình nói vậy cũng mỉm cười.

Vào đêm giao thừa, gia đình anh sau khi dọn dẹp xong thì đi đến nhà cha mẹ Quý, đây là quy định của nhà anh.

Thực đơn năm nay còn phong phú hơn năm trước, năm trước Tô Đan Hồng còn mang theo trái cây đến, nhưng năm nay cô không mang theo gì cả, vì trong nhà còn cam và táo nên cô mới không nghĩ sẽ đem đến thêm.

Ở năm trước, cô còn bị Quý Vân Vân xoi mói, bới móc đủ chuyện, nhưng năm nay cho dù là gân lập gia đình rồi, vậy mà Quy Vân Vân cũng không nghĩ đến chuyện sẽ buông tha cho cô, mà cô lúc này lại chẳng còn quan tâm đến cô ta nữa.

Sau khi cùng nhau ăn xong bữa cơm sum họp trong không khí hòa thuận nhất, nhân lúc mọi người đều ở đây, Quý Vân Vân liên hỏi: "Anh ba, đến khi em lấy chồng, anh sẽ tặng của hồi môn gì cho em?”

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 196