Lời này vừa nói ra, đã khiến mọi người đều sửng sốt.
Cũng không ai nghĩ đến cô ta lại ra chiêu như vậy.
Nói như vậy cũng không đúng, vì em gái lấy chồng, thân làm anh trai chỉ cân mối quan hệ của cả hai không quá tệ, vậy thì ít nhiêu gì cũng phải tặng của hồi môn, đây là thể hiện cho tình cảm anh em dành cho nhau.
Nhưng trên thực tế thì, nếu anh trai không tặng của hồi môn thì cũng khá bình thường, bởi vì thứ gì cần phân chia thì cũng đã được phân chia, còn chuyện của hồi môn đó là trách nhiệm của cha mẹ, người làm anh chị không có trách nhiệm đó.
Cho dù anh chị em có tốt với nhau cách mấy, thì chuyện cho của hồi môn như thế này là phải tự để người ta bày tỏ thành ý thế nào, sao lại có thể hỏi thẳng mặt người khác như vậy được? "Vân Vân, cũng đã chuẩn bị lấy chồng, sao lại không biết hiểu chuyện như vậy hả?” Mẹ Quý không vui nói.
Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan cũng không chấp nhận được việc làm của em gái, nhưng vì cả hai cũng kiếm được không ít tiên trong năm nay, nên Phùng Phương Phương cũng khách sáo nói: Mẹ à, chuyện này cũng không là gì, em gái chồng xuất giá, tụi con thân là anh trai và chị dâu, cho nên chuyện này cũng phải nên làm." Lời này nói ra hoàn toàn giữ mặt mũi cho Quý Kiến Quân.
Tuy lời của Quý Vân Vân là nhắm đến anh ba của cô ta, nhưng lời này có khác gì nói với ba người anh trai còn lại.
Nếu đổi thành trước đây, mặc kệ là Phùng Phương Phương hay là Quý Mẫu Đan, mọi người đều sẽ tính toán mua cho cô ta nhiều đồ một chút, nhưng lân này lại do chính Quý Vân Vân nói ra lời này, vậy thì hai người cũng không cần phải để ý đến cô †a.
Bây giờ thì cũng đã khác xưa, bọn họ cũng muốn để cho cha mẹ chồng vui lòng, dù sao bản thân Phùng Phương Phương và chồng của Quý Mẫu Đan đều đang làm việc và nhận tiên lương từ tay chú ba
Mà chú ba có tính hiếu thảo, bản thân chú ấy cũng sẽ không vui khi thấy cha mẹ chồng buồn, vì vậy hai chị ta cũng phải cố gắng một chút.
Quý Mẫu Đan cười nói vào: " Đúng vậy, em gái của chồng đi lấy chồng, tụi chị là anh chị mặc kệ là có nhiều hay ít, đương nhiên vẫn phải cho em mình một chút của hồi môn xem như là tâm ý, mà em chồng sang nhà chồng cũng không bị xem thường. Vì họ biết, ở nhà mẹ đẻ của con dâu vẫn còn có anh chị của cô ấy."
Sắc mặt mẹ Quý cũng dịu đi phân nào, bà nói: "Me và cha của mấy đứa cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, có cho thêm của hôi môn cũng là chuyện của cha mẹ lo, mấy đứa không cần phải mua gì, có lòng là được." Hai năm qua mẹ Quý cũng thu vào không ít tiền từ việc bán dâu tây và dưa hấu. Cho nên bà và chồng đã quyết định sau khi mua những thứ cân thiết cho đám cưới, thì cũng sẽ mua thêm ít vật dụng cho cô ta, còn lại bao nhiêu tiên thì sẽ cho cô ta, để con gái có muốn mua gì thì mua.
"Dù sao em chồng cũng đã hỏi, vậy thì chị sẽ chuẩn bị cho em hai bộ chăn bông mới nhé. Phùng Phương Phương cười nói.
"Vậy em cũng sẽ tặng cho em chồng hai bộ.” Quý Mẫu Đan cũng nói.
Hai người chị dâu cũng đều đã nói, Tô Đan Hồng lúc này mới lên tiếng: "Bốn bộ chăn bông như vậy cũng đã đủ, vậy em sẽ tặng cho cô ấy hai cái ấm nước nóng đi. Giá của hai cái ấm nước nóng tương đối rẻ, nhưng cũng rất thiết thực, khi cần nấu nước cũng không phải cân chuẩn bị gì nhiều.
Chuyện này thì không nằm trong dự tính của Vân Lệ Lệ, cũng không nghĩ rằng cô sẽ lên tiếng trước, nhưng cô ta cũng không nói gì, chỉ cười nói: "Ba chị đều đã nghĩ ra quà tặng rồi, mà chị ba đây cũng đã nói sẽ tặng ấm nước, vậy thì em xin tặng hai cái chăn làm từ chất liệu sa tanh đi.
"Em cảm ơn chị tư!" Quý Vân Vân vui vẻ nói.
Sau đó lại không nói gì nữa, Phùng Phương Phương, Quý Mẫu Đan và Tô Đan Hồng, cũng hoàn toàn không cảm thấy có chuyện gì khác lại
Nhưng Vân Lệ Lệ lại có chút xấu hổ, trong lòng cảm thấy Quý Vân Vân đang cố ý bảo quà tặng của cô ta không tốt sao, sau đó cô ta chỉ có thể nhắc nhở nói: "Em còn chưa cảm ơn ba chị dâu còn lại đó.
Quy Vân Vân nghe vậy, lúc này mới nhìn Phùng Phương Phương, Quý Mẫu Đan và Tô Đan Hồng thờ ơ nói: "Cảm ơn ba chị dâu.
"Không sao, dù sao lúc trước ở phía thành phố Giang Thủy em và chị tư thân thiết với nhau nhiều hơn mà." Phùng Phương Phương cười nói.
Chị còn nghĩ Vân Vân là chướng mắt với tụi chị ở bên này, không ngờ chỉ là do em quên mà bỏ sót tụi chị thôi." Quý Mẫu Đan cũng nói.
Tuy rằng trước mặt sẽ không gây rối gì, nhưng mà khi Quý Vân Vân gọi ba chị dâu này bằng giọng khó chịu, bọn họ cũng lười so đo với cô ta, nhưng cũng không ngại mà nói móc cô ta vài câu.
Về phần Tô Đan Hồng, cô không nói gì, dù sao cô cũng đã nói sẽ tặng hai cái ấm nước rồi. Những chuyện còn lại cô cũng sẽ không nói gì thêm, Quý Kiến Quân cũng vậy, cho dù anh có can đảm đến đâu, một khi cô đã nói như vậy thì anh cũng sẽ không cho thêm gì nữa.
"Mấy chị dâu đã nói quà tặng cho em rồi, còn anh ba thì sao?" Quả nhiên không ngoài dự đoán, Quý Vân Vân vẫn mở miệng đòi quà, nhưng lần này lại bổ sung thêm.
“Còn anh tư nữa, chị tư đã cho em hai cái chăn nhưng cũng không hề rẻ, hai người bây giờ còn đang phải trả tiền vay để mua nhà nữa.
Cái này rõ ràng là đang thiên vị cho anh tư và chị dâu thứ tư của cô ta mà, Tô Đan Hồng thì không quan tâm chuyện này, nhưng sắc mặt của Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan đều không vui, đừng nói hai người đó, kể cả Quý Kiến Quốc và Quý Kiến Nghiệp sắc mặt cũng không tốt.
Quý Kiến Quân thì giống với Tô Đan Hồng, anh không để những chuyện này ở trong lòng, mà cũng chẳng có lời nào để nói với em gái của mình.
Quý Kiến Văn nói: "Chẳng phải mấy chị dâu đã tặng quà cho em rồi sao, nếu còn muốn thì đi mà đòi cha mẹ đi.'
Chỉ có Quý Kiến Văn mới dám lô kéo cha mẹ vào trong chuyện này.
"Cha mẹ là cha mẹ, anh cả, anh hai, anh ba. Ba người các anh chẳng phải trong năm qua cũng kiếm được không ít tiền sao?" Quy Vân Vân nói.
Không biết sao cô ta lại có thể mở miệng nói câu đó, không phải ba nhà đều kiếm được không ít tiền trong năm nay sao? Vậy thì có liên quan gì đến chuyện phải mua của hồi môn cho cô ta vậy?
Mẹ Quý lân này đã tức giận, vội lên tiếng nói: "Vân Vân, mau đi xuống phòng bếp rửa chén ngay cho me
Quý Vân Vân nói: "Mẹ, con đã gân lấy chồng rồi, mẹ còn bắt con làm chuyện đó sao?” "Lấy chồng thì đã sao, lấy chồng thì càng phải làm những việc đó, mau đi rửa chén nhanh lên!" Mẹ Quý nói.
Quý Vân Vân không đi, trực tiếp nhìn Quý Kiến Quân nói: "Anh ba, anh nói đi, nếu em lấy chồng, anh có đồng ý mua thêm quà cưới cho em hay không?” "Tất cả tiên trong năm nay anh thu được, đều đã đem đi thanh toán hết rồi, ve cơ bản là không còn gì nữa. Chị dâu ba của em cũng đã nói sẽ mua cho em ấm nước nóng là đủ rồi." Quý Kiến Quân nói.
Một câu này đã khiến Quý Vân Vân tức giận vô cùng: “Anh ba, anh đối xử với em gái của mình như vậy sao?”
"Sau này em đi ra ngoài rồi sẽ biết, đám cưới của em cũng không thua kém một ai hết đâu." Quý Kiến Quân thản nhiên nói. Vốn dĩ anh định mua thêm một chút gì đó, nhưng đứa em gái này đã khiến anh vô cùng thất vọng, giữa đứa em gái này và những kẻ vong ân bội nghĩa có khác gì nhau đâu, anh cũng lười để tâm đến đứa em này.
Về câu nói vê đám cưới của em gái sẽ không thua kém cũng là lời nói thật.
Lý Trí ở bên kia là người mà anh không cần lo lắng, cũng không phải nhìn nhâm người, vì Lý Trí là một người đàn ông đáng tin cậy.
Về phía nhà họ Lý, đã có người anh ba này, cho dù em gái anh lại để tính tình trẻ con này mà làm sai, thì người nhà bên đó vẫn có thể bao dung cô ta một chút.
Không nói đến những thứ khác, chỉ có nhiêu đó, anh cũng cảm thấy đây là của hôi môn tốt nhất mà anh dành tặng cho cô ta. Nhưng mà Quý Vân Vân lại không nghĩ được như vậy, cô ta tức giận vô cùng, chén cũng chẳng thèm rửa mà đi thẳng về phòng ngủ, khi đóng cửa còn dùng lực khiến cánh cửa phát ra âm thanh lớn. "Cũng may không có lấy chồng xa. Phùng Phương Phương cười nói.
Nhưng câu này ai nghe cũng đều hiểu.
Nếu như cô ta lấy chồng xa, đến lúc đó với tính tình này của Quý Vân Vân, e là khóc không ra nước mắt!