trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 198

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Mẹ Quý cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng, đứa con gái này của bà quá ngu ngốc, tự đem mặt mũi của mình quăng đi hết. Rõ ràng bà có bốn người con trai, tuy rằng đứa con trai cả và đứa thứ hai lại không có bản lĩnh bằng đứa thứ ba và đứa thứ tư, nhưng dù sao tụi nó vẫn chăm chỉ và thật thà, nhưng tại sao đứa con gái này của bà, lại trái ngược với những người anh của nó vậy?

Vợ chồng bà cũng không phải là người có tính tình xấu nữa. "Bây giờ em ay còn đang được người trong nhà chiêu chuộng, đợi cho sau này em ấy phải trở thành người làm chủ gia đình, thì cũng sẽ trưởng thành lên thôi ạ.' Quý Mẫu Đan cười nói. Còn Tô Đan Hồng, ngoại trừ hai ấm nước mà cô sẽ cho, thì những chuyện khác cô đều không nói đến.

" Nhưng mà tại sao từ lúc em ấy ở trường đại học nơi đó trở về, lại đột nhiên thay đổi đến như vậy? Ngược lại Phùng Phương Phương lại nhìn Vân Lệ Lệ hỏi, dù sao Vân Lệ Lệ cũng là người mà Quý Vân Vân gần gũi nhất. Làm gì có chuyện Vân Lệ Lệ nguyện ý chịu trách nhiệm chuyện này, nên co ta nói: Em cũng không biết."

Tiếp lời của vợ mình, anh tư Quý Kiến Văn nói: "Vân Vân cũng nói rõ chuyện ở trường đại học cho tụi em biết, nhưng mà em ay đã tạm nghỉ học rồi, chỉ đang chờ đến lúc tham gia cuộc thi để lấy bằng tốt nghiệp thôi."

"Không đi học mà vẫn có thể đạt yêu cầu sao?" Quý Mẫu Đan hỏi.

Ý của cô ta không phải nói số điểm của em chồng không cao, theo suy nghĩ của cô ta, thì tâm tuổi của cô em chồng này cũng nên đi làm việc kiếm tiền là được rồi, chứ với tấm bằng đại học thì cũng có ích gì? Còn chưa giúp được trong nhà đồng nào, vậy mà đã chuẩn bị đi lấy chồng, làm phí biết bao nhiêu tiền bạc để cô ta đi học mấy năm nay.

Không chỉ vậy, mà mẹ chồng còn phải tự nhiên chịu đựng sự khó chịu của đứa con gái này, Quý Mẫu Đan ngẫm nghĩ cũng cảm thấy đau lòng giùm cho mẹ chồng.

Lời của Quý Mẫu Đan nói ra, nhưng cũng không ai trả lời. Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ cũng không nói, hai người bọn họ rõ ràng biết được thành tích của Quy Vân Vân, nhưng nhìn cũng đủ biết cô ta không còn muốn học nữa. Nhưng dù sao thì co ta cũng gân lập gia đình rồi, vậy thì cũng dứt khoát cho xong.

Lấy chồng rồi thì dựa vào chồng mà sống, dù sao Lý Trí cũng không phải không nuôi nổi cô ta.

Quý Vân Vân giận dỗi bỏ vào trong phòng, để những người còn lại tiếp tục ngồi nói chuyện với nhau.

Chẳng hạn như Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan khen ngợi Tô Đan Hồng, nói cô chăm sóc hai đứa nhỏ rất tốt, cứ nhìn Nhân Nhân và Tê Te được nuôi dạy như thế nào là biết, so với những đứa nhỏ khác trong thôn thì vô cùng khác biệt. Hơn nữa con của Phùng Phương Phương là Quý Tiểu Đông, và hai đứa con gái của Quý Mẫu Đan, ngày thường cũng đến chỗ của Tô Đan Hồng ăn nhờ uống nhờ.

Nhất là Quý Tiểu Đông, bởi vì Phùng Phương Phương còn phải đi đến cửa hàng bách hóa làm việc, cho nên chị ta không thể nào chăm sóc cho nó được, mà Quý Tiểu Đông cũng không thích món ăn của cha mình làm, vì thế cứ cách ba bốn ngày nó đều chạy đến chỗ của Tô Đan Hồng ăn cơm.

Tô Đan Hồng cũng không để ý đến chuyện đó, chỉ là có thêm cái chén, đôi đũa mà thôi. Hơn nữa Tiểu Đông lại có thể dạy hai đứa con của cô đọc chữ, tập viết và đếm số... Tô Đan Hồng cũng không cảm thấy tiếc gì một bữa ăn với nó.

Ngược lại Phùng Phương Phương cũng nhìn thấy con trai mình cao hơn một chút, cũng không có gầy, tuy rằng không quá mập, nhưng so với trước kia thì lại nhanh nhẹn hơn nhiều. Hơn nữa, bản thân chị ta một tháng còn nhận được mười ba đồng tiền lương, cho nên Phùng Phương Phương cũng mang theo một ít hạt mè do nhà trông tặng cho nhà chú thím ba, một túi như vậy cũng tâm ba bốn cân. Tô Đan Hồng cũng không có khách sáo mà nhận lấy.

Hai gia đình giờ đây cũng đã tiếp xúc với nhau nhiều hơn, cho nên mối quan hệ của họ hiện tại có thể nói là khá ổn.

Quý Mẫu Đan cũng vậy, bởi vì Kiến Nghiệp chồng cô ta đã có thu nhập ổn định, mỗi tháng bọn họ đều có tiền tiết kiệm, cho nên hiện tại cũng bận rộn rất nhiều, mà hai chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc cũng thường đến chỗ cô ăn cơm, cho nên cô ta cũng mang một ít đậu phộng đã được cô ta bóc vỏ ra tặng cho Tô Đan Hồng, cô cũng không từ chối.

Bởi vì có lợi ích qua lại, cho nên cũng có tình cảm hơn, mối quan hệ cũng gần gũi hơn.

Nhìn Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan bày tỏ thái độ của mình với cô, Vân Lệ Lệ cũng không thể không bày tỏ lòng biết ơn của mình đến với Tô Đan Hồng.

Dù bản thân cô ta không muốn như vậy, nhưng cho dù là cảm xúc của bản thân thì cũng phải dẹp qua một bên, hiện tại ở trước mặt cô ta còn có Quý Kiến Quân, cha chồng và mẹ chồng, cho nên cô ta cũng phải bày tỏ lòng biết ơn một chút.

Đúng vậy, Yên Nhi năm nay cũng cao hơn năm trước một chút, chị ba, em cũng cảm ơn chi ba vi da giup em cham Soc con bé nha.' Vân Lệ Lệ nói.

"Yên Nhi cũng rất ngoan, tôi cũng không phải lo lắng gì quá nhiêu cho con bé, với lại con bé biết đọc chữ cũng là do Tiểu Đông, Hiểu Trân và Hiểu Ngọc chỉ dạy." Tô Đan Hồng khách khí nói.

Tóm lại đêm giao thừa năm nay, ngoại trừ Quý Vân Vân ra thì ai cũng nói chuyện cười đùa với nhau trông rất vui vẻ.

Mà trên môi của cha mẹ Quý cũng luôn nở nụ cười.

Bây giờ hai ông bà không còn gì phải lo lắng nữa, sự nghiệp của đứa con trai thứ càng thành công, ba đứa con trai còn lại cũng đều có công ăn việc làm, bọn họ còn có ba đứa cháu trai ba đứa cháu gái, như vậy thì còn gì mà chưa đủ?

Nhưng chỉ có một chỗ chưa hoàn chỉnh, có lẽ cũng chính là con gái của ông bà, nhưng đứa con gái này cũng sẽ nhanh chóng gả vê nhà người ta, vậy thì cứ để nhà người ta lo cho nó đi.

Qúy Kiến Văn hỏi anh ba của mình sang năm có kế hoạch gì chưa: “Anh ba, sang năm anh muốn nuôi ba mươi con heo, vậy có nuôi nổi không anh?" "Đương nhiên là có thể, chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì.' Quý Kiến Quân nói.

'Chuyện này mà chưa là chuyện lớn sao anh?" Quý Kiến Văn nói: "Anh ba a anh cũng không phải chỉ có ba mươi con heo thôi đâu, còn có ba mươi mẫu đất và một đập chứa nước nữa kìa. Anh ta cũng không nghĩ rằng, người anh ba này của anh ta năng lực thật sự quá giỏi, chỉ mới một năm đã có thêm nhiều tài sản.

Ngoài những thứ anh ta vừa nói ra, thì còn có cửa hàng bách hóa ở trên huyện, tuy rằng cửa hàng bách hóa đó không phải là của Kiến Quân hết nhưng mà Kiến Quân cũng có phân trong đó, anh ta cũng từng đến đó đi dạo thử, cửa hàng bách hóa ấy vô cùng lớn, hàng hóa nơi này đều là nhập từ phía thành phố Giang Thủy qua.

Không những thế, ngoài cửa hàng bách hóa này ra thì ở thành phố đại học anh còn có một cửa hàng, tuy rằng Kiến Nghiệp có chút nghi ngờ là cửa hàng này do anh ba mua, nhưng anh chỉ nói là mình thuê lại, nếu vậy thì cứ cho là cửa hàng này được thuê di.

Nhưng cho dù là thuê, thì đây cũng có thể tính là tài sản mà. "Sang năm còn nhiều công việc lắm, mọi người chắc chắn sẽ bận rộn." Quý Kiến Quân nói. Không thì anh làm sao có thể hứa với mọi người rằng sẽ tăng lương cho mọi người, đợt tăng lương này cũng không phải tự nhiên tăng, tuy rằng lương của những người làm việc ở thị trấn đại học cũng đã tăng, nhưng tiên lương ba mươi đồng mà anh đang trả cho những người làm việc ở đây cũng không hề thấp

Nhưng mà, thật sự thì năm sau có nhiều công việc, cho nên anh cũng phải nên tăng lương.

Chỉ cần mọi người làm việc làm tốt công việc, vậy thì anh cũng không ngại mà tăng lương cho mọi người.

Và hiển nhiên, những người làm việc cho anh đều là những người có tay nghề giỏi, cho nên căn bản là không cân anh nói thêm gì.

Cả nhà trò chuyện với nhau trong sự hòa thuận vui vẻ, bọn họ nói đến công việc tương lai, ngay cả Vân Lệ Lệ cũng bắt chuyện, tham gia vào cuộc trò chuyện này.

Mãi cho đến khi hai anh em Nhân Nhân và Tê Tê đã đã ngủ gật, lúc này Quý Kiến Quân cùng Tô Đan Hồng mới bế hai đứa con trai vê nhà ngủ.

Sau khi để cho Nhân Nhân và Te Tê ngủ, Quý Kiến Quân đi lấy nước ấm để rửa chân cho vợ mình. Sau một năm bận rộn, bây giờ mới có thời gian nghỉ ngơi, nhưng trong thời gian nghỉ ngơi này Quý Kiến Quân lại muốn làm một chút chuyện hư hỏng. "Hai đứa nhỏ đâu rồi." Tô Đan Hồng cười nói.

Deu đang ngủ.' Mắt Quý Kiến Quân bừng sáng như đèn.

Sau đó, Tô Đan Hồng cũng thuận theo ý anh, cho nên ngày hôm sau khó tránh được việc ngủ dậy muộn.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 198