tiếp tục vui vẻ bò trên đất.
Quy trình cũng giống những năm trước, đều là tiếp khách, đến thăm họ hàng.
Chỉ là năm nay người đến nhà chúc tết rõ ràng đông hơn so với năm ngoái.
Ngoài người làm công của mình trong thôn, từng người một đến chúc tết, còn có nhà chị cả Hà và Tôn Đại Sơn ở trấn trên, ngày mồng bốn, bọn họ cũng đến ngồi chơi.
Dù vẫn chưa đến một năm, nhưng nhìn hai người chị cả Hà và Tôn Đại Sơn, có tinh thân hơn trước rất nhiều.
Nhất là chị cả Hà, có vẻ phúc hậu hơn trước một chút, cũng trắng lên một chút, trông vô cùng thuận mắt, Tôn Đại Sơn vốn gây gò, trong một năm này, anh cũng được bồi dưỡng một chút, dù sao cũng là thành thị, nước tốt, nuôi dưỡng người.
Quý Kiến Quân đưa tiền lương cho hai vợ chồng họ, mỗi người một tháng lương ba mươi đồng, còn thêm mười đồng tiên cơm nước, tổng cộng là bảy mươi đồng.
Nhưng vì mặt tiền cửa hàng đủ rộng rãi, sân trước bày đủ loại hàng hóa, nhưng sân sau có thể sống, nên hai vợ chồng tiết kiệm được chi phí ra ngoài thuê phòng, chỉ tốn một khoản tiên ăn uống.
Bất kể là chị cả Hà hay Tôn Đại Sơn, họ đều là người biết tiết kiệm, dù sao bọn họ vẫn còn mấy người con, và cha mẹ già ở nhà phải nuôi, cả nhà đều đang dồn trên người hai vợ chồng này, tự nhiên cũng biết tiết kiệm. Nhưng bọn họ tiết kiệm cũng không phải là không ăn, lúc giúp người ta g.i.ế.c gà, những thứ như ruột gà, người ta không cần, có một số người thành thị ngay cả gan gà, đầu gà gì đó cũng không cân, theo tự nhiên, những thứ này là một món thịt đối với hai vợ chồng họ.
Còn vê đồ ăn, cũng đơn giản, bên cạnh là chợ bán thức ăn, sáng sớm đi mua một ít thì đã đủ cho hai vợ chông ăn một ngày.
Ngoài ra thỉnh thoảng mua một vài quả trứng trong cửa hàng về chiên, có thể nói cuộc sống trôi qua rất tốt, một tháng tính ra, phí sinh hoạt của hai vợ chồng họ cũng chỉ bốn đồng, căn bản những tháng tới cũng là như vậy, quan trọng là còn phải ăn, sẽ không thực sự tiết kiệm đến phân đó.
Mà hai vợ chồng mỗi tháng cũng còn lại sáu mươi sáu đồng, trừ đi ba mươi đồng mỗi tháng gửi vê quê, hai vợ chông họ vẫn còn lại ba mươi sáu đồng.
Số tiền tiết kiệm trong những ngày này, còn có tiên để dành trước đó, dù sao trước mắt bất kể là Tôn Đại Sơn hay chị cả Hà, người nào cũng có công ăn việc làm, vô cùng ổn định, trước đây cũng để dành được một ít, bây giờ gia tài của hai vợ chồng có gần năm trăm đồng.
Cái này đã coi như vô cùng tốt rồi, chỉ là nếu muốn mua nhà ở bên Thành phố Đại Học, chắc chắn vẫn chưa thể mua được. Lúc chị cả Hà và Tôn Đại Sơn đến chúc tết, Quý Kiến Quân đã nói đến chuyện này: "Anh chị có muốn cân nhắc mua một căn nhà bên Thành phố Đại Học không? Bên cạnh đó có một khu vực nhỏ, cách cửa hàng gần mười lăm phút đi xe đạp, hơn nữa bên đó còn có trường học. Suy cho cùng Quý Kiến Quân cảm thấy cả nhà bọn họ, suốt một năm chỉ gặp nhau vào kì nghỉ hè và kì nghỉ đông, có hơi áy náy, dù sao đây cũng là người làm dưới quyên mình.
Tôn Đại Sơn và chị cả Hà rõ ràng đã nghĩ qua từ lâu, bọn họ ở bên Thành phố Đại Học lâu như vậy, cũng hiểu biết vê sự phôn hoa bên đó, hơn nữa bây giờ chắc chắn hai vợ chông họ đều có thể tiếp tục làm việc, dù sao Kiến Quân buôn bán tốt như vậy, thu nhập của bọn họ cũng có thể nói là ổn định.
Cho nên bọn họ cũng từng nghĩ qua, mặc dù hai vợ chồng họ có gửi tiết kiệm, nhưng nhà bên Thành phố Đại Học bây giờ, thật sự không phải điều hai vợ chồng họ có thể nghĩ đến. Nhìn thấy tình huống lúng túng của bọn họ, Quý Kiến Quân liên nói: "Nếu anh chị muốn mua, đợi năm sau em có dư tiên, em sẽ đưa anh chị câm một ít.
"Cái này không thể được." Tôn Đại Sơn vội nói.
Chị cả Hà cũng vội nói: "Không cần, không cân, hai vợ chồng chị để dành từ từ là được, bọn chị để dành cũng nhanh”
Mỗi tháng tiết kiệm ba mươi sáu đồng, một năm có thế tiết kiệm được khoảng bốn trăm đồng, bọn họ tiết kiệm cũng coi như là rất nhanh rồi.
"Anh chị tiết kiệm tiền nhanh, còn có thể nhanh hơn giá nhà tăng không?" Tô Đan Hồng nói: "Em nghe chị Hồng nói, mấy năm nay tỉnh chúng ta sẽ phát triển rất nhanh, anh chị nhìn thị trấn của chúng ta đi, gân đây lại tăng thêm bao nhiêu nhà máy rồi?"
Quả thực đã tăng rất nhiều, đã mở thêm mấy cái nhà máy, có một số làm quần áo, một số làm giày dép, nên giá cả bên này bây giờ cũng đã tăng lên nhiều.
Ví dụ lúc ăn tết năm nay, giá thịt cũng dần tăng lên.
Cũng vì thế, để cho Quý Kiến Quân thấy được cơ hội kinh doanh, quyết định tăng số lượng lợn từ hai mươi mốt con lên ba mươi con.
Còn giá nhà, quả thực đã tăng lên lại, tăng chậm hơn một chút, không tăng mạnh giống lúc mới đầu, nhưng vẫn đang tăng đều đặn.
Nhưng hiện tại em chưa có tiên, nếu anh chị muốn mua, đến lúc đó chúng ta sẽ mua vào tháng sáu tháng bảy năm nay." Quý Kiến Quân nói.
Vào tháng sáu tháng bảy, đúng vào mùa trái cây rộ, chắc chắn sẽ có tiên, lấy một ít cho hai vợ chông họ mượn mua nhà, có chỗ ở vững chắc bên Thành phố Đại Học cũng tốt, đến lúc đó để cả nhà bọn họ đoàn tụ, cũng giúp bọn họ đỡ nhớ mong, có thể yên tâm làm việc.
"Vậy được!"
Tôn Đại Sơn trực tiếp đồng ý. Lúc hai vợ chông dẫn con về, chị cả Hà nói với anh ấy ở trên đường: "Sao anh thực sự đồng ý vậy? Đến tháng sáu tháng bảy, chúng ta cũng không tiết kiệm được bao nhiêu, đến lúc đó phải mượn Kiến Quân nhiều hơn số này.
Chị ấy giơ ba ngón tay.
Đây là ba nghìn đồng.
Thời đại này, dù là ba trăm, ba mươi, đó cũng là món tiên xa xỉ, càng đừng nói ba nghìn, có thể tưởng tượng được đây là một khoản tiền rất lớn. "Anh muốn dẫn cha mẹ với các con cùng đến Thành phố. Đại Học sống, anh thích bên đó. Tôn Đại Sơn nói như vậy.
Thỉnh thoảng bán gân hết hàng, anh ấy sẽ ra ngoài dạo xung quanh, anh ấy phát hiện, anh ấy thật sự thích Thành phố Đại Học, còn hơn quê nhà bên này, nếu có thể mua nhà bên đó, vậy cả nhà có thể sống bên Thành phố Đại Học rồi.
Anh ấy đã đi xem xung quanh, bên Thành phố Đại Học bất kể là trường tiểu học, hay trung học cơ sở, thậm chí là trung học phổ thông, cùng với đại học, trường nào cũng có, hơn nữa giáo dục rõ ràng còn tốt hơn một chút so với quê nhà bên này, dù mua nhỏ một chút cũng không thành vấn đề, chủ yếu đến đó sống là được rồi, còn quê nhà bên này, anh ấy cũng không định quay về.
Chị cả Hà không nói gì nữa. Sống ở Thành phố Đại Học lâu như vậy, chị ấy cũng thích sống ở đó, dù sao chị ấy cũng nhớ ba đứa con ở nhà.
'Anh thấy Quý Kiến Quân thật lòng muốn cho chúng ta mượn, anh cũng mượn em ấy rồi, đến lúc đó lại trừ vào tiên lương của chúng ta là được. Tôn Đại Sơn nói.
Quan trọng nhất là, anh ấy nghe thấy lời của Tô Đan Hồng, dù bọn họ tiết kiệm tiên nhanh hơn nữa, nhưng cũng không nhanh bằng giá nhà tăng nhanh, giá năm tháng trước anh hỏi thăm, với giá năm tháng sau anh hỏi hoàn toàn là hai giá khác nhau, dù mỗi mét vuông tăng vài đồng, nhưng nhà một trăm mét vuông, tính ra tăng cũng cỡ mấy trăm đồng, đây gân như bằng tiên hai vợ chồng tiết kiệm cả năm rồi!