Giúp Tôn Đại Sơn cùng chị cả Hà một lần, Quý Kiến Quân cùng Tô Đan Hồng kỳ thực cũng có cân nhắc của chính mình.
Ngoại trừ để cả gia đình bọn họ có thể đoàn tụ, ngoài để con cái của bọn họ có thể đi theo bên người cha mẹ ra, một lý do khác cũng chính là cân nhắc cho tương lai.
Nếu như Tôn Đại Sơn và chị cả Hà bọn họ ở bên thành phố Đại Học kia đứng vững gót chân, đến lúc Nhân Nhân cùng Te Tề hai đứa đến trường, hai vợ chồng bọn họ cũng có thể giúp đỡ chăm nom một chút.
Quý Kiến Quân cùng Tô Đan Hồng đều đã thương lượng xong rôi, chờ anh em hai đứa nó học xong tiểu học ở thị trấn bên này, trung học cơ sở thì trực tiếp đi qua bên thành phố Đại Học kia học, mỗi cuối tuần trở về hai ngày, dù sao Quý Kiến Nghiệp cũng tới lui giao hàng, chở về cùng thì cực kỳ thuận tiện.
Còn như những lúc khác, vậy thì xác thực cân có người giúp đỡ chăm nom một chút, Tôn Đại Sơn cùng chị cả Hà chính là nhân tuyển không tệ.
Vậy nên giúp bọn họ mua một căn nhà, ở bên thành phố Đại Học kia an cư là y nghĩ không tệ, dù sao mặt đường đó là khu vực trọng điểm, bọn họ mua hai căn nhà cũng là ở chung quanh đó.
Có điều hiện nay cho thuê rồi. Nhà bên thành phố Giang Thủy kia cũng đã cho thuê.
Một năm kết toán một lần, tiên thuê của ba căn nhà một năm gộp lại gần như cũng có ba, bốn trăm đồng.
Dù sao đều là tiểu khu trọng điểm, tiền thuê tự nhiên không rẻ, có điều có thể ở loại địa phương đó thuê phòng, vậy thì đều là người có tiền, chỉ là bởi vì nhà trong tiểu khu đó đã bán sạch mà thôi, đúng là chu vi xung quanh còn có một vài căn đang xây mới, nghĩ cũng không tốn thời gian bao lâu là có thể xây xong, đến lúc đó vợ chồng Tôn Đại Sơn vừa vặn mua một căn.
Bây giờ nhà bên thành phố Đại Học kia ngược lại là không rẻ, giá tiên tăng tuy rằng không nhanh, thế nhưng đối với vợ chồng Tôn Đại Sơn thì rất khó có thể xoay sở đủ tiền, vì lẽ đó bọn họ giúp một lân cũng không có gì.
Năm mới náo nhiệt vừa qua đi, mãi cho đến mùng sáu, bên Quý Kiến Quân sẽ chính thức khởi công. Đồng thời, anh cũng tuyên bố tăng tiên lương, từ ba mươi đồng tiền trước kia tăng lên tới 335.
Tăng lên chính là năm đồng, vậy cũng không ít, phải biết rằng tiên lương của những công xưởng kia cũng không nhiều, hơn hai mươi đồng mà thôi, có điều Quý Kiến Quân tăng tiền lương, điêu này cũng mang ý nghĩa, công việc năm nay sẽ nhiều rất nhiều.
Ví dụ như ba mươi mẫu đất mà Quý Kiến Quân dư ra, anh không dự định để người khác làm mà lấy mấy người từ trên núi thay phiên nhau làm.
Bởi vì trên vườn trái cây thứ nhất có cha Quý mẹ Quý hỗ trợ trông nom, có hai ông bà ở đó, lại để lại một người quét tước quản lý nông trại gà, cùng trại dê, vậy vừa đủ rồi.
Trên vườn trái cây thứ hai có bác cả của anh, bác cả của anh cũng là người lao động giỏi giang, mỗi một ngày đều không thấy ông ấy nhàn rỗi lúc nào, làm xong cái này thì làm cái kia, Quý Kiến Quân có lúc nhìn đều có chút áy náy, một số thời điểm thấy vợ anh làm đồ ăn ngon, anh deu đặc biệt mang một ít lên núi đưa tới cho bác cả của anh tăng thêm món ăn.
Mà có bác cả Quý ở đó, lại để lại Dương Ái Sâm một người hỗ trợ, vậy cũng vừa đủ rồi, bởi vì vườn trái cây thì không cân quản nhiều, sau khi bón hai lần phân gà thì đã không kém mấy, đều sinh trưởng cực kỳ tốt.
Hơi thở mùa xuân vừa đến, ch6i non đều ra sức nhô ra.
Chỉ chớp mắt, thời gian đã đến tháng ba rồi.
Khoảng thời gian này là thời gian thích hợp để trông khoai lang, trong ba mươi mẫu đất, Quý Kiến Quân có một nửa trông lúa nước, tám mẫu đất trông khoai lang, còn thừa lại thì trông đủ loại ngũ cốc hoa màu, ví dụ như đậu tương, đậu xanh, đậu đen v. v... Trong lúc mọi người bắt đầu bận bịu, Quý Kiến Quân mang theo cá con qua nuôi thả trong đập chứa nước, Tô Đan Hồng mang theo Nhân Nhân cùng Tề Te đều theo lại đây.
Đại khái là lần đầu nhìn thấy hồ chứa nước của mình, Nhân Nhân oa lên một tiếng, chỉ vào đập chứa nước hỏi: "Mẹ, đây là của nhà chúng ta sao?"
" Đúng, là của nhà chúng ta." Tô Đan Hồng cười cười.
Bên kia Quý Kiến Quân cũng đang cười: Nhân Nhân sau khi lớn lên, có muốn đi qua hỗ trợ chăm nom hồ chứa nước, một mình ba có thể bận không sang được. "Vâng. - Nhân Nhân nghe vậy, không nói hai lời đã gật đầu đáp lại.
Te Tê cũng rất cao hứng, bé hiện tại đã biết nói, vỗ tay hô cá, cá.
Tô Đan Hồng ôm bé ở trong bôn nước sờ soạng một chút, thuận tiện, cô cũng thả một ít nước linh tuyên xuống.
Tề Tê sờ cá rất vui vẻ, sau đó thì giấy giụa muốn đi xuống, muốn tự mình sờ.
Tô Đan Hồng cũng buông bé ra, hiện tại tiểu tử bước đi còn có chút lắc lu nhưng cũng coi như rất ổn định, bé đã sắp tròn một tuổi. Anh ơi. Bé gọi anh trai cùng nhau lại đây mò cá.
Nhân Nhân cũng rất có hứng thú, hai anh em lập tức vây quanh cá nhìn, Te Tê khá hiếu động, chỉ nhìn thì thỏa mãn không được bé, trực tiếp giơ tay lên.
Tô Đan Hồng cười cười, cũng mặc kệ hai anh em chúng, tự mình ngoảnh lại bên trong bể nước tưới nước linh tuyền, bên kia Quý Kiến Quân đã mang theo một người bác trong thôn Đại Oa, cùng một người khác của thôn Tô Gia lái thuyền đi ra ngoài thả cá .
Người ở thôn Đại Oa này là Quý Kiến Quân tự mình tuyển, các phương diện nhân phẩm gia đình Quý Kiến Quân đều tham khảo qua, không phải vậy Quý Kiến Quân chắc chắn sẽ không tuyển.
Còn như người ở thôn Tô Gia kia, anh để cha mẹ vợ hỗ trợ tuyển.
Người cha mẹ vợ chọn cho anh tự nhiên cũng không cần phải nói, gọi Tô An Bang.
Tô An Bang vẫn còn trẻ, cậu ta năm nay mới 24 tuổi, năm ngoái mới vừa cưới vợ không lâu, năm nay bụng vợ đã không nhỏ, trong nhà không có tiền gì.
Thế nhưng lý do mẹ Tô lưu tâm đến cậu ta, vậy còn là bởi vì Tô An Bang cung nha ho To la co quan hệ thân thích, là cùng một người ông với Tô Đan Hồng, đến một đời này, quan hệ thân thích nói thân thì cũng thân, nói không thân, vậy cũng có chút xa cách.
Có điều đến cùng cũng có mấy phân quan hệ thân thích, vì lẽ đó hai bên qua lại vẫn là có thể. Hơn nữa Tô An Bang là người chịu khó chịu khổ, tuy rằng đầu óc linh hoạt, nhưng không phải loại thủ đoạn gian trá kia, người trong cùng một thôn, ai ai trong thôn có bản tính thế nào, kia có thể không rõ ràng sao?
Vì lẽ đó lúc mẹ Tô đang nghe nói con rể của bà thiếu người, thì trực tiếp de cử Tô An Bang. Năm nay bên kia tăng tiên lương, thế nhưng những người đó đều là người làm lâu năm, người làm sau này mới tuyển đến tiên lương đều phải từng bước từng bước di lên, vì lẽ đó tiên lương của Tô An Bang cùng người bác của thôn Đại Oa đều giống nhau, là ba mươi đồng. Mẹ Tô nói, sau này nhất định sẽ cao lên giống như mọi người, làm việc cho tốt, con rể của bà không có bạc đãi người khác. Hơn nữa ba mươi đồng tiền lương, vậy thì tính toán xa xỉ một chút, cách ngày ăn một bữa thịt, vậy một tháng đều có thể còn lại một nửa, ngược lại là tiền lương không thấp.
Đối với người trẻ tuổi như Tô An Bang, hơn nữa còn có vợ đang mang thai ở nhà, Quý Kiến Quân không sắp xếp mà sắp xếp bác Hứa của thôn Đại Oa, một tháng trợ giúp thêm hai đồng, cũng chính là 32 đồng tiền lương, sau này việc trấn giữ đập chứa nước giao cho bác ấy.
Trên thực tế đập chứa nước hiện tại rất an toàn, dù sao anh đều cho dùng thanh sắt cho vây lên chắc chắn rồi, hơn nữa nhà gỗ của Thượng Tín Tiên cũng vô cùng vững chắc, còn nữa bác Hứa là người của thôn Đại Oa, danh vọng cũng tốt, khoảng cách cũng gân, nếu thật sự có chuyện gì, chạy xuống la lên một tiếng, mọi người cũng chạy tới ngay lập tức.
Quý Kiến Quân cũng biểu thị, nếu có chuyện gì cân làm, vậy bác Hứa cũng có thể xin nghỉ, để Tô An Bang trông chừng một hai ngày cũng không có gì.
Bên trong nhà gỗ trên núi, mặc kệ món đồ gì Quý Kiến Quân đều mua mới, toàn bộ đều đồng bộ câm từ trong bách hóa trên trấn, vì lẽ đó điều kiện cực kỳ tốt, không bạc đãi người khác.