Cuối cùng trong nhà bác cả Quý âm ï cả lên.
Huyên náo còn không nhỏ, vợ Quý Kiến Hà trực tiếp trở ve nhà mẹ đẻ, bác gái cả Lý còn ở cửa nhà mắng to, có bản lĩnh trở về vậy thì đừng trở lại, nhà họ Quý của bà ta không cân loại con dâu cung phụng như tổ tông vậy!
Người trong thôn đều biết, vợ Quý Kiến Hà là người thôn Tô Gia, là người cùng thôn với Tô Đan Hồng, có điêu không có giao tình gì, cũng không quá quen biết.
Vợ Quý Kiến Hà tên là Tô Quyên, ở trong thôn Tô Gia, Tô Quyên năm đó cũng là một nhành hoa trong thôn, cuối cùng lại là mắt què xem trọng Quý Kiến Hà.
Hết cách rồi, tuy rằng con người Quý Kiến Hà không ra sao, nhưng anh ta lớn lên thật sự không tệ, không chỉ có thể trạng cao to, hơn nữa tướng mạo cũng rất đẹp, ít nhất là kiểu mà Tô Quyên yêu thích.
Thế là cứ vậy mà ga cho anh ta. Nhưng không nghĩ tới, gả tới mới biết, Quý Kiến Hà chính là một người lười biếng, anh cả anh ta kết hôn xong đã phân nhà sống riêng, vậy mà anh ta còn chưa chịu phân ra.
Ban đầu cô ta không rõ, nhưng khi gả tới mới biết nguyên nhân không chịu phân ra đó là bởi vì nếu như không phân thì còn có cha anh ta nuôi, nếu như phân rôi vậy coi như cái gì cũng không có, cô ta cũng chỉ có nước c.h.ế.t đói.
Cho nên cô ta cũng không muốn phân ra.
Thế nhưng không phân thì không phân, có một số việc vẫn cân phân chia rõ ràng, nếu không thì đừng hy vọng cô ta làm việc.
Ví như nuôi heo này, đến lúc đó một con lợn nuôi ra còn không nhiều hơn 100 đồng sao, còn hai con heo này thì có hơn 200 đồng rồi, heo là cô ta khổ cực nuôi ra, nhưng đến lúc đó phải đưa hết cho mẹ chồng một phân cũng không được thiếu, cô ta làm sao mà tình nguyện đây? Vì lẽ đó việc này không có cửa. Âm ï đến nỗi bác cả Quý chẳng muốn trở về, cha Quý nghe nói việc này từ mẹ Quy, hiện tại bác gái Lý đến cơm cũng không làm, cả Quý Kiến Hà cũng không ăn được cơm, ông liền đến nói với anh cả ông rằng: "Sau này anh đến chỗ này của em ăn đi."
Bác cả Quý cũng không giả bộ với em trai của ông, ông đang phiền não vì chuyện này, hiện tại Kiến Quân nhiều việc như vậy, ông cầm một tháng 35 đồng cũng không thể bởi vì chút chuyện trong nhà mà làm việc chậm trễ.
Lập tức nói: "Vậy tiền ăn trừ trong tiên lương của anh, một tháng 5 đồng."
Có điều bị cha Quý từ chối: "Ăn chút cơm tính toán tiền gì, cũng không phải thời gian hồi trước, anh nếu như băn khoăn vậy anh làm nhiều việc hơn cũng coi như bù đắp lại."
Nếu như kinh tế ở bên con trai ông không tốt, vậy ông cùng vợ cũng sẽ không tự làm chủ việc này, nhưng Kiến Quân hiện tại cũng không thiếu chút cơm này, đây cũng là anh ruột của ông, ông còn có thể nhìn ông ấy bởi vì chút chuyện trong nhà mà ngay cả cơm cũng không có để ăn sao?
Đến giờ cơm bác cả Quý cũng đến vườn trái cây thứ nhất để ăn.
Cha Quý mẹ Quy mang theo Yên Nhi cùng nhau ăn, mỗi ngày đều rất đúng giờ, vì vậy nhìn giờ cơm còn không kém bao nhiêu, ở trong nhà gỗ của bác cả Quý bên này còn treo một cái đồng hô, đồng hồ đó là do Quý Kiến Quân mua từ sớm, cho ông dùng để xem thời gian.
Mà sau khi đến chỗ cha Quý mẹ Quý bên này ăn cơm, bác ca Quý chân chính hưởng thụ một phen.
Cơm nước của gia đình ông không cần phải nhắc, tuy rằng đều để phần cho ông nhưng không có một lần nào là không lạnh, mùa hè thì thôi, lạnh cũng không việc gì nhưng mùa đồng lạnh thật sự ăn không ngon, ông cũng chỉ tùy tiện lùa vào bụng rồi lên núi.
Trong mùa đông này, mỗi ngày ông thích nhất chính là đứa cháu Quý Kiến Quân này mang tới cho ông ấm nước táo đỏ cẩu kỷ nóng, không chỉ uống ngon hơn nữa bởi vì được chăm sóc mà qua mùa đông này ông cảm thấy khí huyết tràn đầy hơn không ít.
Mà đến bên này ăn cơm, ông cũng được mở mang kiến thức vê thức ăn của cha Quý mẹ Quý, thức ăn của hai người bọn họ kỳ thực cũng không thể nói xa xỉ quá được, nhưng cũng là rất tốt, có trứng Xào và rau, còn có canh, hai mặn một chay một canh, ở chỗ bác cả Quý thì thế này đã được coi như cực kỳ tốt rồi.
Đối với chút chuyện trong nhà bác cả này, anh cũng nghe nói, có điều việc của người khác anh cũng không dính líu gì đến, nhưng đối với mảnh chân tâm vì anh làm việc của bác cả Quý, vậy anh sẽ không bạc đãi ông ấy.
Sau khi Quý Kiến Xuyên biết đã chủ động đến tìm cha anh ta nói, để cha anh ta đi qua chỗ anh ta ăn.
Có điều bác cả Quý vung vung tay, nói ông ấy ăn ở chỗ em trai ông ấy là được rồi.
Ông sinh hai đứa con trai, con cả Quý Kiến Xuyên, con thứ hai Quý Kiến Hà.
Đứa con thứ hai Quý Kiến Hà ông không hi vọng rôi, đối với đứa con lớn nhất Quý Kiến Xuyên này ông vẫn mang rất nhiều hi vọng, ông cũng dự định tương lai già rồi thì để đứa con cả phụng dưỡng, còn như hiện tiện ông còn làm việc được thì không đi quấy ray đứa con cả. Chỉ bởi vì không có trở về ăn cơm, tiên bác cả Quý câm về nhà ít đi, trước đây cầm ve toàn bộ, hiện tại chỉ câm hai mươi đồng về.
Vì thế bác gái cả Lý rất là bất mãn: "Ông ăn cơm ở nhà em trai, chẳng lẽ nó còn lấy tiền ông sao? 15 đồng còn lại của ông đi đâu cả rồi?"
"Tiên này nếu như bà không muốn vậy thì tôi câm lại." Bác cả Quý thậm chí còn chẳng muốn phí lời cùng bà ta, trước đây thế nào lại không phát hiện vợ ông làm nhiều chuyện không rõ ràng như vậy?
Bác gái cả Lý tuy rằng tức giận nhưng hai mươi đồng thì hai mươi đồng, nhưng mà ông ta tốt nhất có thể ăn cả đời ở trên núi!
Bác cả Quý hiện tại không trở ve ăn cơm, vậy nên ông trực tiếp mang quân áo thu dọn đi lên núi, ông dự định tắm rửa cũng đi sang vườn trái cây thứ nhất mà tắm.
Bên vườn trái cây thứ nhất kia còn có nhà tắm, không lớn, có ba, bốn mét vuông, cũng là Quý Kiến Quân xây lên, thuận tiện cho cha mẹ anh tắm rửa, đi vệ sinh. Bac ca Quy dut khoat ngay ca tắm rửa cũng ở chỗ này, vốn dĩ mẹ Quý giúp đỡ việc giặt quân áo, có điều bác cả Quý không cho, trực tiếp lấy ve bên kia tự mình giặt tự mình phơi, mẹ Quý cũng không quản ông ay.
Cứ như vậy, bác cả Quý chân chính ở trong rừng cây ăn quả an cư, thời gian mỗi ngày đều rất bận nhưng ông trải qua vô cùng tốt, ít nhất, Quý Kiến Quân nhìn nụ cười trên mặt ông nhiều hơn, hơn nữa cả người nhìn cũng có tinh thân hơn so với trước đây.
Dù sao mỗi ngày trên vườn hoa quả của ông cực kỳ quy luật, mỗi tối dọn phân heo xong sau đó cho heo ăn một nồi thức ăn là có thể đi ngủ, ngày thứ hai hơn 5 giờ phải dậy, nấu một nồi thức ăn cho heo đến bảy giờ thì đi qua vườn trái cây thứ nhất ăn sáng, sau đó trở về tiếp tục làm việc.
Lúc này Dương Ái Sâm, Vương Đại Cương, Hứa Kiến Quốc bọn họ đã lên núi làm việc một lượt, mà ba người bọn họ bình thường đều thay phiên lên núi bởi vì dưới chân núi còn có ba mươi mẫu đất cần bọn họ thay phiên đi làm.
Bác cả Quý cùng bọn họ mỗi một người tiếp tục làm việc, quét sạch nông trại gà, cho gà ăn, sau đó nấu thức ăn cho heo, việc rất nhiêu, cơ bản không có thời gian nhàn rỗi.
Làm cũng gân xong thì đến giờ ăn cơm trưa, ăn trưa xong có thể nghỉ ngơi, sau đó hai giờ bắt đầu tiếp tục làm việc.
Đây gần như chính là thời gian biểu hằng ngày của bác cả Quý, có điêu ông rất thỏa mãn, hơn nữa tuy rằng bận bịu nhưng bởi vì ăn ngon, ông cũng không cảm thấy mệt, hiện tại thời tiết ấm áp, Quý Kiến Quân cũng không mang nước táo đỏ cẩu kỷ tới, nhưng một số dịp sẽ đưa một bát canh tới, ví như canh xương, canh cá thơm v. v... ăn đến nỗi mỗi ngày bác cả Quý đều rất có sức lực để làm việc.